[Đam mỹ] Bỗng nhiên quay đầu - Chương 4

Chương 3 - Chương 5Mục lục


"Hôm nay em có kế hoạch gì không?" Chương Quân đã thu dọn xong bàn ăn.

"Ở nhà nghỉ ngơi. Mấy tuần trước vội vội vàng vàng, tuần này thả lỏng một chút." Hứa Địch ngồi ở ghế sô pha xem TV.

"Vậy à. Vậy anh về nhà một chút để thay quần áo, tiện thể mua đồ ăn. Trưa anh quay lại." Chương Quân ngồi xuống bên cạnh Hứa Địch.

"Được. Anh về ngủ một giấc đi. Tối qua đã ngủ ít rồi." Hứa Địch tựa vào vai anh.

"Quan tâm đến anh sao?" Chương Quân vòng tay qua ôm lấy vai hắn.

"Quan tâm đến bạn trai cũng sai sao?" Hứa Địch chuyển kênh khác.

"Anh muốn em quan tâm anh thật lòng cơ!" Chương Quân ôm lấy khuôn mặt Hứa Địch, khiến cho hắn nhìn thẳng vào mình.

"Đồ ngốc!" Hứa Địch chủ động hôn lên đôi môi Chương Quân. Hắn biết mình không thực sự yêu anh, nhưng hắn cũng không biết vì sao lại đáp ứng cùng anh quen nhau. Hứa Địch cũng không ép buộc chính mình, chỉ cần đi theo cảm giác hiện tại.

"Anh biết mình là tên ngốc mà!" Câu nói của Chương Quân mang theo một chút buồn cùng một chút hạnh phúc. "Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh đó." Chương Quân nhéo mũi Hứa Địch.

"Ừ. Trong nhà còn một cái chìa khóa. Anh cầm đi." Hứa Địch mở ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa đưa cho Chương Quân.

"Bảo bối của anh đây rồi!" Chương Quân vui mừng nhận lấy chìa khóa, hôn lên má Hứa Địch một cái.

"Có muốn đi xe về không?" Hứa Địch cười.

"Không cần. Anh trở về rồi tự lái xe đến, như vậy buổi tối sẽ tiện hơn." Chương Quân giúp Hứa Địch lấy gối tựa, khiến hắn thoải mái nằm ở ghế sô pha xem TV, chuẩn bị tốt mọi thứ cho hắn rồi mới rời đi.

Không lâu sau Chương Quân lái xe mang đồ ăn trở lại.

"Không về nhà ngủ sao?" Hứa Địch giúp anh mang túi to túi nhỏ vào phòng bếp.

"Không nỡ để em ở nhà một mình đó." Chương Quân mở một túi lớn ra.

Hứa Địch trong lòng cảm thấy ấm áp. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được sự ấm áp từ sau khi Phàn Hạo Chất rời đi. Hắn ôm lấy Chương Quân từ phía sau: "Đi nghỉ một chút đã."

"Vậy em đi cùng anh nhé!" Chương Quân dùng giọng nũng nịu cầu khẩn hắn. Phàn Hạo Chất chưa từng làm nũng hắn, chỉ có hắn làm nũng người ta. Nguyên lai cảm giác ấy là như thế này.

"Ừ." Hứa Địch gật đầu.

"Vậy đừng lãng phí thời gian nữa!" Chương Quân xoay người ôm Hứa Địch trở về phòng.

Hứa Địch còn tưởng rằng Chương Quân muốn cùng hắn ân ái. Nhưng Chương Quân chỉ ôm hắn vào trong ngực, im lặng nhắm hai mắt lại. Hứa Địch cẩn thận quan sát Chương Quân. Khuôn mặt anh lúc nhắm mắt cùng Phàn Hạo Chất có điểm rất giống. Hứa Địch nhẹ nhàng vuốt ve hai má Chương Quân, rồi đến mí mắt, cái mũi, bờ môi.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Chương Quân mở mắt, kéo tay Hứa Địch lại gần miệng cắn nhẹ.

"Đánh thức anh à?" Hứa Địch nhẹ nhàng cười.

"Không có, anh tự tỉnh lại." Anh cùng Hạo Chất giống nhau, đều đem sai lầm nhận lấy cho mình, chưa bao giờ đổ lỗi cho hắn.

"Đừng cắn, nhột lắm." Hứa Địch cười thoải mái, nhưng không rút tay về.

"Sợ nhột sao? Vậy là anh biết phải làm gì để đối phó em rồi!" Chương Quân xoay người đè Hứa Địch xuống, bắt đầu cù lét.

"Ha ha, chuyện này mà anh cũng không biết?" Hứa Địch vừa cười vừa trốn tránh bàn tay của Chương Quân.

"Thám tử tư không thấy báo cáo với anh những khu vực mẫn cảm trên người em." Chương Quân chặn hai tay của Hứa Địch, tiếp tục khiến hắn cười to.

"Đừng cù nữa." Hứa Địch cười không ra tiếng.

"Hứa Địch." Chương Quân dừng lại, nhìn chăm chú đôi mắt của Hứa Địch. "Tiếng cười của em thật quyến rũ."

"Nói cái gì vậy!" Mặt Hứa Địch bắt đầu nóng lên. Đã lớn như này rồi còn ngượng ngùng.

"Anh thực sự rất thích em!" Chương Quân dịu dàng hôn Hứa Địch. Nụ hôn của anh chậm rãi trượt xuống, bàn tay khám phá bên trong quần áo hắn. Hứa Địch cũng ôm lấy cổ anh, hôn đáp trả.

"Dường như chúng ta tiến tới quá nhanh." Chương Quân đột nhiên rời khỏi người Hứa Địch, ngượng ngùng cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, anh đi nấu đồ ăn."

"Ừ, được." Hứa Địch từ trên giường ngồi dậy, sửa sang lại quần áo của mình. Hắn không nghĩ tới Chương Quân sẽ chủ động dừng lại. Bọn họ đều đã lớn như vậy rồi, làm mấy việc này cũng không có gì đặc biệt ghê gớm lắm. Mặc dù bọn hắn mới quen nhau không bao lâu, nhưng loại tốc độ này... Như thế nào thì bọn hắn cũng đều là "người yêu" của nhau rồi. Có lẽ cũng bởi vì đã là người yêu rồi, cái nhìn trần trụi dục vọng của Chương Quân lúc ban đầu mới biến thành sự yêu thương của tình nhân. Hứa Địch hiểu rõ, đây là sự che chở của Chương Quân đối với hắn. Bọn họ trở thành người yêu chính thức, làm chuyện này cũng không phải chỉ là để phát tiết dục vọng, mà còn trở nên có ý nghĩa hơn.

Hứa Địch đi vào trong bếp, Chương Quân đang ở đây rửa rau nấu cơm.

"Em có giúp được gì không?" Hứa Địch thấy bộ dạng Chương Quân dường như rất bận rộn, cũng muốn giúp một chút.

"Em cứ ngồi đấy đợi đồ ăn ngon đi. Hôm nay anh muốn trổ tài nấu nướng." Chương Quân đẩy Hứa Địch ra khỏi phòng bếp.

"Em không thể ngồi mát ăn bát vàng như vậy được." Hứa Địch cười cười: "Anh chiều quá sẽ khiến em lười biếng đó!"

"Cưng chiều em là trách nhiệm của anh mà!" Chương Quân hôn lên trán Hứa Địch. "Em là bảo bối của anh, anh không chiều em thì còn ai nữa!"

Hắn là bảo bối của anh đó! Hứa Địch thương tâm cười cười, ngồi trở lại ghế sô pha. Lúc trước chẳng phải hắn là bảo bối của Hạo Chất sao, khi đó người ta cũng toàn tâm toàn ý cưng chiều hắn đó.

Hứa Địch bật nhạc, tùy tiện mở lên một ca khúc. "Em không còn là bảo bối của anh. Hạnh phúc của em không cần anh ban tặng. Bottle là ban nhạc em yêu thích nhất. Gọi em tỉnh dậy từ những cô đơn mỏi mệt..." Bài "Đánh thức bản thân"(*) này hắn mua sau khi nhìn thấy Phàn Hạo Chất ở Tinh Quang ôm người khác. Khi đó hắn ngừng nghe đi nghe lại bài hát này. Mà giờ đây... Không cần phải nghe lại nữa!

"Đang nghĩ gì đó?" Chương Quân xuất hiện trước mặt Hứa Địch.

"Cơm nấu xong rồi sao?" Hứa Địch phục hồi lại tinh thần, tắt nhạc đi.

"Xong ngay đây. Đói rồi sao?" Chương Quân cười nhìn hắn.

"Không phải, chỉ là muốn thử tài nghệ của anh". Hắn đã không còn cô đơn cùng mỏi mệt nữa rồi. Hiện tại bên cạnh hắn đã có một người khác.

"Em tuyệt đối sẽ không bị thất vọng đâu!" Chương Quân tự hào khoe. Giống như hưởng ứng tiếng nói trong lòng Hứa Địch.

"Đồ Vương Bà bán dưa(*)!" Hứa Địch nhìn sự tự hào trên mặt Chương Quân, có lẽ hạnh phúc của hắn sẽ do Chương Quân đem đến.

"Là Chương Công bán cơm!"  Chương Quân nói đùa một câu rồi quay trở lại phòng bếp.

Chuông cửa đột nhiên vang lên. Hứa Địch lập tức ra mở cửa. Hắn quên rằng mẹ Chu có thời gian sẽ đưa cơm cho hắn.

"Hứa Địch, mấy ngày cuối tuần gần đây bận gì vậy?" Đi vào là Chu Bân cùng với một người con gái xinh đẹp.

"Công việc bề bộn chết đi được. Công ty gần đây mở rộng nghiệp vụ!". Hắn mời Chu Bân cùng với nữ sinh kia ngồi xuống.

"Ai đến vậy?" Chương Quân từ phòng bếp thò đầu ra.

"Là Chu Bân, bạn từ nhỏ của em. Cơm tối hôm qua là mẹ cậu ta nấu đó." Hứa Địch giới thiệu với Chương Quân.

"Anh ấy là Chương Quân". Hứa Địch nhìn thoáng qua nữ sinh bên cạnh Chu Bân.

"Đây là bạn gái tôi, Tưởng San. Xinh nhỉ." Chu Bân khoe khoang, nhìn Hứa Địch cùng Chương Quân một chút.

"Đúng là rất xinh đẹp đó. Sao cậu có bạn gái mà không nói với tôi một tiếng?" Hứa Địch rót trà cho bọn họ

"Tôi nói với cậu vài lần rồi. Lúc đó cậu liên tục đổi bạn trai, đâu có chú ý tới tôi." Giọng điệu của Chu Bân đầy châm biếm. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chương Quân trong phòng bếp. Hắn biết mình nói sai rồi. Sao chính mình lại nhắc đến chuyện kia trước mặt "bạn" của Hứa Địch. Chu Bân cười ra vẻ có lỗi, dùng ánh mắt hỏi thăm quan hệ của Hứa Địch và Chương Quân.

"Có bạn gái cậu ở đây, cẩn thận ăn phải dấm chua đó!" Hứa Địch trêu chọc Chu Bân và Tưởng San. Hắn ném cho Chu Bân ánh mắt khẳng định.

"San San nhà tôi biết rõ quan hệ của chúng ta, cũng biết sở thích của cậu!". Chu Bân nói một cách đầy ẩn ý, bảo hắn không cần lo lắng về Tưởng San.

"Tôi nôn mất!" Hứa Địch cười, đấm Chu Bân một cái. "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Mẹ tôi gọi cậu sang nhà ăn cơm. Hôm nay bà nấu món canh măng bách hợp mà cậu thích đó." Chu Bân giả vờ đau đớn để Tưởng San xoa xoa giúp hắn.

"Thay tôi cảm ơn mẹ cậu, hôm nay tôi không đi." Hứa Địch lôi Chương Quân đang còn đeo tạp dề từ phòng bếp ra, chính thức giới thiệu với Chu Bân và Tưởng San: "Bạn trai tôi đã đoạt bát cơm của mẹ cậu rồi!".

"Thằng nhóc cậu cưới được nàng dâu liền quên mẹ hiền!" Chu Bân cười, gật đầu với Chương Quân. Hắn cũng nhìn ra, lại một cái bóng của Phàn Hạo Chất! Nhưng nhìn Hứa Địch bây giờ vui vẻ hơn so với trước kia .

"Có muốn ở lại nếm thử đồ ăn tôi nấu không?" Chương Quân mời Chu Bân cùng Tưởng San. Anh rất cao hứng khi Hứa Địch công khai chuyện tình cảm của bọn họ với bạn hắn.

"Chúng tôi sao có thể quấy rầy bữa cơm ngọt ngào của hai người!" Chu Bân trêu chọc một câu.

"Cậu còn có lương tâm như vậy sao!" Hứa Địch hung dữ trừng trừng liếc Chu Bân. Trước kia Chu Bân thường thích tìm Hứa Địch đúng lúc hắn và Hạo Chất đang ăn cơm, đơn giản vì có thể đi ăn cùng một bữa thật ngon.

"Ai bảo cậu cùng Hạo... bạn tốt thích ra ngoài ăn." Chu Bân suýt nữa thì nói ra tên Hạo Chất. Cũng may Chương Quân không chú ý. Anh đi dọn đồ ăn lên trên bàn.

Hứa Địch cũng không nói gì thêm, gọi Chu Bân cùng Tưởng San tới ngồi xuống. Chu Bân gọi điện thoại về nhà, nói ở nhà Hứa Địch ăn cơm.

Tay nghề của Chương Quân quả thực đúng như lời khoe. Ngay cả Tưởng San cũng nói muốn bái Chương Quân làm sư phụ học tập nấu nướng. Dù có nhiều lời khen ngợi hơn nữa cũng không quan trọng bằng một câu khích lệ của Hứa Địch. Chương Quân nghe thấy thế ngọt đến tận trong lòng.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Địch lại bảo Chu Bân và Tưởng San lưu lại nói chuyện phiếm. Chương Quân thu dọn bát đũa. Chu Bân nhìn thấy Chương Quân cưng chiều Hứa Địch lại thấy hình ảnh của Phàn Hạo Chất trong đó. Nếu nói Hứa Địch sẽ yêu Chương Quân, đó là sự việc nằm trong dự liệu rồi. Không biết đây là nỗi đau của Chương Quân hay là niềm vui của Hứa Địch. Đối với Hứa Địch mà nói, đây cũng là một lần mạo hiểm, cho dù hắn dùng tình cảm như thế nào để yêu Chương Quân đi chăng nữa. Nếu Chương Quân vứt bỏ hắn giống như Phàn Hạo Chất , hắn có gặp đả kích lớn hơn nữa hay không?  Chu Bân với những suy nghĩ này chỉ có thể nhìn trong ánh mắt, lại không có biện pháp nói cho Hứa Địch.

Điện thoại trong nhà Hứa Địch vang lên. Lại là Kế Chi Huyễn gọi tới tìm hắn ra ngoài vui chơi. Hứa Địch cùng Chương Quân thương lượng một chút, liền đồng ý tụ tập cùng với Kế Chi Huyễn. Chu Bân cùng Tưởng San từ chối lời mời của bọn họ.

Buổi tối Chương Quân lái xe đưa Hứa Địch đến Tinh Quang. Vẫn giờ cũ, địa điểm cũ cùng với những người bạn cũ. Đây là lần thứ n bọn họ thấy thế thân của Phàn Hạo Chất, sớm đã thành thói quen, thấy Chương Quân liền lớn tiếng nói vui vài câu tựa như rất quen thuộc.

"Hứa Địch, mấy ngày cuối tuần gần đây bận rộn công việc hay lại bận yêu đương đó?" Hàn Chú rót rượu vào chén cho Hứa Địch.

"Bận công việc." Hứa Địch nhận lấy rượu cùng nâng chén với Hàn Chú. Từ đầu đến cuối hắn đều mặc cho Chương Quân ôm trong ngực.

"Trước kia Hứa Địch chính là người cuồng việc đó!" Trần Hiểu cười với Chương Quân, trách móc Hứa Địch.

"Bận công tác là giả, bận yêu đương mới là thật đó." Giọng điệu Hàn Chú có chút châm biếm. Mọi người đều không thèm để ý. "Hiện tại nhìn bộ dạng cậu ta thân mật với Chương Quân cũng biết tình cảm bọn họ đã ổn định!"

Tình cảm ổn định? Kế Chi Huyễn và Trần Hiểu đều hiểu được ẩn ý bên trong lời nói của Hàn Chú. Chương Quân cũng chỉ là một cái bóng của Phàn Hạo Chất mà thôi, so với những người trước kia quen với Hứa Địch có gì khác biệt đâu? Cũng không biết Chương Quân sẽ ở cùng một chỗ với Hứa Địch bao lâu đấy.

"Thật ra còn chưa coi là ổn định." Chương Quân thẳng thắn cười cười: " Mặc dù cùng Hứa Địch kết giao rồi, nhưng thật ra tôi vẫn còn đang theo đuổi cậu ấy."

"Đúng vậy đó, Hứa Địch sao có thể có tình cảm mới nhanh như vậy được!" Trần Hiểu không ngăn được miệng nói ra sự tình mà mọi người ai cũng biết.

"Trần Hiểu!" Kế Chi Huyễn liên tục đập Trần Hiểu: "Chưa uống đã say à!"

Chương Quân không ngại ngùng nhìn Trần Hiểu và Kế Chi Huyễn, lại nhìn Hứa Địch trong lồng ngực hắn có chút không tự nhiên, nói: "Hàn Chú, người yêu cậu đâu?" Chương Quân nhìn Hàn Chú cảm thấy có một ít không khí căng thẳng. Dùng sự nhạy cảm của anh có thể nhận ra Hàn Chú đối với anh có chút gì đó không hài lòng.

"Tôi? Thường xuyên có ấy chứ." Hàn Chú không nhìn Chương Quân. Hắn ngắm nghía chén rượu trong tay, đáp lời Chương Quân một cách ậm ờ.

"Chương Quân, đừng hỏi Hàn Chú. Nghe nói Chi Huyễn dường như có cái gì đó đó?" Trần Hiểu nháy mắt ra hiệu với Hứa Địch và Chương Quân, hoàn toàn đem Chương Quân ở cùng với Hứa Địch quen thuộc giống như Phàn Hạo Chất.

"Hả? Chi Huyễn, sao tôi chưa từng nghe cậu nói tới?" Hứa Địch chuyển hướng Kế Chi Huyễn truy hỏi. Người bạn này của hắn từ lúc bắt đầu học đại học đã không chịu yên phận, đối với ai cũng thích thì yêu, chán thì bỏ. Người như thế nào mà có thể quản lý được tên đa tình này vậy!

"Ừ, gần như vậy, chuyện mới gần đây thôi..." Kế Chi Huyễn cúi đầu, không nhìn thẳng vào Hứa Địch.

"Vậy mà không nói một tiếng, không đáng mặt bạn thân. Phạt một ly!" Trần Hiểu cầm chén rượu đưa ngược lại cho Kế Chi Huyễn.

Kế Chi Huyễn không nói một lời nào, nhận lấy chén rượu liền uống luôn.

"Hôm nào mời người ta đi chơi với mọi người nhé." Hứa Địch tự rót rượu cho mình, chuẩn bị uống, lại bị Chương Quân đoạt lấy. Chương Quân cúi người nói nhỏ bên tai Hứa Địch: "Đừng uống nhiều như vậy, không tốt cho gan." Hứa Địch cũng tùy ý anh.

"Ừ, nếu có thời gian." Kế Chi Huyễn không trả lời chính xác. "Chương Quân, anh làm công việc gì vậy?" Hắn rất nhanh liền chuyển đề tài đến Chương Quân. Trần Hiểu cũng bắt đầu tham gia náo nhiệt.

Chương Quân và Hứa Địch câu có câu không trò chuyện cùng bọn họ. Cho đến nửa đêm, Trần Hiểu và Hàn Chú đều đã say khướt. Kế Chi Huyễn gọi taxi đưa bọn họ về.

"Em uống rượu rồi, để anh lái xe." Chương Quân ngồi vào ghế lái. Hứa Địch cười cười. Chương Quân quả thực có tố chất chăm sóc người yêu.

"May mà ngày mai không phải đi làm, buổi tối hôm nay có thể cùng bọn họ ầm ĩ thoải mái!" Hứa Địch nửa nằm nửa ngồi tại chỗ, tay miết miết cái trán.

"Về nhà anh giúp em mát xa." Chương Quân nhìn vẻ mệt mỏi của Hứa Địch, một tay đặt trên tay hắn.

"Không cần, ngâm nước nóng một lúc là khỏe thôi. Anh cũng bận rộn cả ngày rồi." Hứa Địch kéo tay anh chậm rãi cọ trên mặt. Trước kia hắn rất thích bàn tay ấm áp, khiến hắn có cảm giác an tâm cùng bao dung lan tràn trên mặt. Đây là một loại ấm áp không giống với Hạo Chất!

"Em ngồi đó nghỉ ngơi đi, anh lái xe!" Chương Quân nhìn Hứa Địch giống như một con mèo nhỏ không ngừng trêu người, niềm vui treo đầy khóe miệng.

"Em cứ muốn quấy rầy anh đó!" Hứa Địch cầm lấy bàn tay Chương Quân đến gần miệng hôn hôn. "Cảm ơn anh!" Hứa Địch nhắm mắt lại. Chương Quân không hề lộ ra sự giảo hoạt như lần đầu gặp mặt, cũng không giống như sự xót thương của Phàn Hạo Chất đêm đó. Biểu hiện của anh càng thêm dịu dàng. Đây mới là bộ mặt chân thật của Chương Quân hay sao? Hắn không muốn hao phí suy nghĩ đi cân nhắc. Bất kể là loại nào, chỉ cần anh chăm sóc chính mình là tốt rồi. Có lẽ ý nghĩ của hắn quá ích kỉ. Con người có lúc nào không ích kỷ đâu!. Sau khi hắn hiến dâng tình yêu của mình cho Phàn Hạo Chất, hắn lại nhận được kết quả gì?

"Sao vậy? Em đang suy nghĩ gì?" Chương Quân dùng bàn tay nắm lấy tay Hứa Địch.

"Hơi mệt mỏi." Hứa Địch rút tay lại. "Lo lái xe đi." Hắn không nói thêm gì nữa, lẳng lặng nhắm mắt ngủ.

Chương Quân liền để cho Hứa Địch yên tĩnh nghỉ ngơi, chính mình tăng thêm tốc độ lái xe về nhà.

Hết chương 4

*Đánh thức bản thân (把自己敲醒): Một bài hát của Trương Thanh Phương ( 张清芳 - Stella Chang) nằm trong album  "Đợi chờ" phát hành năm 2002. Album này gồm có 10 bài hát.


*Vương Bà bán dưa: điển cố TQ, câu này ý chỉ “mèo khen mèo dài đuôi”
Vương Bà, họ Vương tên Pha, là người đời Tống. Bởi vì hắn nói năng lằng nhằng lải nhải, làm việc thì lề mề nên có ngoại hiệu là Vương Bà. Quê của Vương Bà ở Tây Hạ (bây giờ là vùng Tân Cương -Cam Túc), sống bằng nghề trồng dưa. Vùng đó trồng một loại dưa gọi là Hồ Qua, là giống dưa Ha-Mi hiện nay, Khi đó vùng biên giới của Tống Triều xảy ra chiến loạn, Vương Bà vì tị nạn nên chuyển đến sống ở một vùng quê, trồng dưa Hồ Qua. Nhưng vả bề ngoài của dưa Hồ Qua rất xấu, người Trung Nguyên không biết đến giống dưa này, cho nên, mặc dù dưa Hồ Qua ngon ngọt hơn dưa hấu thông thường (Tây Qua) rất nhiều lần, nhưng không ai mua.
Vương Pha rất lo lắng, liền khoe trước mặt người đi đường rằng dưa của mình ngon ngọt, đồng thời cắt vài miếng mời người qua đường nếm thử. “Loại dưa này rất ngọt, dưa này rất ngọt, mới ngài nếm thử, mời thím nếm thử…” Mới đầu không ai dám ăn, sau đó có một người can đảm nếm thử, chỉ cảm thấy ngọt như mật vì thế, một đồn mười, mười đồn trăm. Từ đó buôn bán của Vương Bà càng thêm thịnh vượng. Người đến người đi tắp nập.
Một hôm, hoàng đế Thần Tông ra cung tuần tra, nhất thời cao hứng đi vào chợ, chỉ thấy người đông nghẹt, liền hỏi lính: “Có chuyện gì mà huyên náo?”. Tùy tùng hồi bẩm: “Có người bán dưa Hồ Qua dẫn đến mọi người tụ tập mua dưa”
Hoàng đế liền nghĩ dưa gì mà khiến mọi người tụ tập, liền bước đến xem, chỉ thấy Vương Bà đang hoa tay múa chân, tự khen dưa của mình ngon, thấy hoàng đế, hắn cũng không hoảng mà cắt một miếng dưa Hồ Qua của mình cho hoàng đế nếm thử
Hoàng đế nếm thử thấy quả nhiên thơm ngọt vô cùng, liên tục khen ngợi liền hỏi hắn: “Giống dưa này ngon như vậy, vì sao còn phải kêu gọi chào bán không ngừng vậy?” Vương Bà nói: “Đây là giống dưa Tây Hạ, người Trung Nguyên chưa biết đến, không mời chào sẽ không ai mua”.
Hoàng đế nghe xong xúc động nói: “Buôn bán có lẽ nên khoa trương, giống như Vương Bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, có gì không tốt” Kim khẩu của hoàng đế đã mở, không bao lâu sau, người ta truyền khắp Nam Bắc Hoàng Hà, cho đến nay. (Chú thích của Hảo Nguyệt Gia Trang)

Chương 3 - Chương 5 - Mục lục

0 nhận xét :

Đăng nhận xét