[Đam mỹ] Âm dương gia tỏa - Chương 5

Chương 4 - Chương 6- Mục lục

Chương 5:

Sau khi mọi việc kết thúc, Vu Hải Hiên trở lại Cục cảnh sát. Cục trưởng hết sức phấn khởi, khích lệ cậu thêm một lần nữa rằng cậu mang phong độ lúc trẻ của ông. Vu Hải Hiên nhìn mái đầu tròn nhẵn bóng ở giữa của ông, một lần nữa im lặng.

Thi thể của tên cướp đã được mang đến kiểm tra, đồng thời cũng để điều tra lai lịch hắn.

Nhưng sau khi mặt nạ bị gỡ ra, tất cả mọi người đều ngẩn cả người. Căn bản đó không phải là người, không phải một thi thể, mà là một bộ xương khô…

Thảo nào không động đậy, thảo nào lại bình tĩnh như thế!

Những người chứng kiến đều cảm thấy sởn hết gai ốc. Bởi vì bọn họ đã tận mắt chứng kiến gã này cùng với những tên cướp khác hành động chung…

Trong một căn phòng không có ánh sáng, một đôi mắt màu đỏ xuất hiện trên không trung…

Kế hoạch đã thất bại! Ý định ban đầu là kích nổ quả bom, sau đó trên cái thế giới này sẽ tràn ngập người chết. Những người chết này đều sẽ biến thành những bộ xương khô đáng yêu. Vậy mà cuối cùng đã thất bại…

Người trong bóng đêm không một tiếng động khẽ cười khẩy, nhắm mắt lại. Hai con mắt màu đỏ trên không trung biến mất. Vài phút sau hắn lại mở to mắt, không trung đã chẳng còn đôi đồng tử quỷ dị, đèn tự bật sáng, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười.

Không sao, chỉ thất bại một phần nhỏ mà thôi, không hề ảnh hưởng đến đại cục…

“Reng reng!” Sau tiếng chuông điện thoại, âm thanh của một người con gái vang lên: “Xin chào, đây là công ty dược Thịnh Phong. Tôi có thể giúp gì được cho quý khách?”

Hắn nghe được câu này, cười không ra tiếng…

Đồng thời hai tay hắn lặng lẽ kết ấn. Ngày hôm sau, bộ xương trong Cục cảnh sát mất tích. Nhân viên trực ban không hề nhìn thấy bất kỳ kẻ xâm nhập nào. Ngay cả phòng giám sát và điều khiển cũng không tìm được manh mối nào. Bộ xương quỷ dị kia cứ như vậy mà biến mất…


***

Dương Quang ôm lấy bụng mình. Hàng ngày vào đúng thời điểm này, anh đều bị đau đến không thể chịu được. Anh ôm lấy khu vực dạ dày, hi vọng có thể khiến chỗ đau đó đỡ một chút. Nhưng đều vô dụng.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến, trước đây mình đã từng nghe thấy một loại “phương pháp giảm đau nén ép”. Vì vậy anh lấy ra một cái chày cán bột, vừa tựa vào bàn làm việc, vừa áp vào vùng dạ dày, sau đó dùng lực ép vào. Không biết do tinh thần hay cái gì tác động, cảm giác đau ở dạ dày biến mất. Vì vậy anh tiếp tục làm việc.

Anh vừa mới thất nghiệp. Vì bị bệnh đau dạ dày, anh căn bản không thể xử lý những công việc bình thường.

Hiện tại anh là một tác gia không nổi danh, dựa vào viết lách mà sống. Nhưng vì cuộc sống quá quẫn bách, bệnh đau dạ dày lại càng trở nên nghiêm trọng!

Thời gian dần trôi qua, phương pháp nén ép cũng chẳng còn nhiều hiệu quả. Anh cắn răng, sắc mặt tái nhợt, ngón tay run rẩy mở ngăn kéo bàn làm việc ra, bên trong có một hộp thuốc dạ dày, hai đồng một hộp, còn có vài miếng giảm đau màu trắng. Anh tùy tiện cầm thuốc ra, mặc kệ nước trong cốc đã lạnh như băng, trực tiếp đem thuốc cho vào miệng uống hết.

Sau đó anh lăn lên giường, giường khung sắt đơn, đệm khá mỏng. Anh đau đớn, run rẩy, tiếng giường cót két cót két vang lên. Một lát sau sau tiếng gõ tường rầm rầm từ bên cạnh truyền đến, sau đó là tiếng chửi bới hung dữ : “Có để cho người ta ngủ không hả. Cái giường cứ kêu ken két như vậy, không bằng mày chết đi. Chết sẽ không gây ra tiếng động nữa!”

Nhà trọ mấy mét vuông này, chủ nhà dùng gỗ dán ngăn cách hai bên. Chỉ cần một tiếng ngáp phòng bên cạnh, bên này cũng nghe rất rõ.

Dương Quang cắn chặt cổ tay của mình, để người không chuyển động, đồng thời ngăn tiếng rên rỉ đang muốn thoát ra. Hơn nữa, dường như trên cổ tay càng đau, dạ dày anh liền tốt hơn một chút.

Mồ hôi to như hạt đỗ từ trán anh chảy xuống. Ngày mai phải đi bệnh viện khám qua!

Mới sáng sớm, anh bưng lấy dạ dày, làm vệ sinh cá nhân. Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Anh ra mở cửa, là chủ cho thuê nhà. Chủ nhà là một bà cụ, một bà cụ rất rốt, luôn mang thức ăn đến cho anh, nếu không anh đã sớm không chịu nổi.

Bà cụ đưa cho anh một biên lai nhận tiền, bảy trăm đồng. Rút cuộc một cái bản thảo của anh cũng được nhận. Bà cụ còn cho anh mấy cái bánh bao nóng hổi. Anh ngàn lần cảm ơn bà cụ đang rời khỏi, nhai hết mấy cái bánh bao rồi chuẩn bị ra ngoài.

Bảy trăm đồng này, gửi về nhà bốn trăm, còn lại ba trăm…

Cũng chưa biết khi nào lại có tiền. 300 đồng này có lẽ phải dùng một tháng, có khi còn lâu hơn.

Anh ở trước cửa bệnh viện do dự thật lâu. Nghĩ lại cảm giác đau đớn đến ngất đi lúc tối, anh cuối cùng quyết định đi vào.

Lúc đi ra, anh chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều là màu đen.

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không thể chữa trị.

Anh không muốn chết!

Anh đi vào quầy điện thoại góc đường, quay số. Điện thoại được kết nối, anh thoáng nghẹn ngào, nhưng vẫn cố dùng giọng bình thường nói chuyện: “Mẹ!”

Âm thanh hiền hậu từ đầu dây bên kia truyền đến khiến anh rơi lệ đầy mặt. Anh hít một hơi thật sâu, cố sức khống chế âm thanh của mình: “Mẹ, nhà mình thế nào rồi?”

“Rất tốt! Con không cần gửi tiền về nữa, bố con bệnh đã đỡ hơn rồi. Trong nhà đã có thể lo liệu được, con không cần vì tiết kiệm mà bỏ cơm. Dạ dày con không chịu được đâu!”

“Con biết, tình hình sức khỏe mẹ sao rồi?”

“Mẹ, mẹ rất khỏe. Con không cần lo lắng, nhanh cúp máy đi. Gọi điện thoại đường dài rất tốn tiền đó!”

“Vâng, con cúp máy đây! À mẹ, một lúc nữa con gửi về nhà 400 đồng. Mẹ đi nhận nhé.” Nói xong Dương Quang lập tức cúp điện thoại. Anh cắn chặt cổ tay của mình lần nữa, để cho tiếng khóc không bật ra!

Anh mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người khác rời khỏi đó. Bỗng nhiên một tờ báo bị gió thổi đến trước mặt của anh. Trang đầu là một quảng báo, tiêu đề cực kỳ bắt mắt “Sản phẩm chống ung thư mới nhất, dùng thử miễn phí! Không có tác dụng phụ.” Phía dưới là điện thoại liên hệ…

Anh run rẩy nhặt lấy tờ báo, trở lại quầy điện thoại. Đây là hi vọng cuối cùng của anh!

Anh quay số, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên trong điện thoại: “Xin chào, đây là công ty dược Thịnh Phong. Tôi có thể giúp gì được cho quý khách!”

Anh có chút không tin tưởng, hỏi: “Xin hỏi có phải công ty này cung cấp thuốc chống ung thư miễn phí đúng không?”

Dương Quang nhận được bốn hộp thuốc, nghe nói là một đợt trị liệu. Uống xong nếu thấy hiệu quả, có thể gọi điện thoại lấy thuốc cho đợt trị liệu kế tiếp.

Dương Quang trở lại căn phòng mấy mét vuông, đem bốn hộp thuốc đặt ở trên bàn.

Uống? Không uống? Anh vẫn rất do dự. Không có bất kỳ tá dụng phụ nào, hơn nữa còn miễn phí. Nói thật anh không tin trên thế giới này lại có chuyện tốt như vậy!

Thế nhưng buổi tối, cơn đau đớn khiến người ta tuyệt vọng kia lại đến. Anh mở ngăn kéo, nhìn số thuốc đáng thương kia của mình, cắn răng vươn tay hướng hộp thuốc mới lấy hôm nay cầm đến.

Uống hết chỗ nước lạnh, lạnh đến toàn thân phát run, thân thể của anh co lại trên giường, chuẩn bị đón cơn đau đớn càng mạnh hơn, cho đến lúc ngất đi mới thôi.

Nhưng mà không phải, vài phút sau, anh cảm thấy trong dạ dày của mình có một dòng nước ấm nổi lên. Dạ dày của mình bắt đầu tốt hơn, cảm giác thoải mái dễ chịu giống như được ngâm trong nước ấm. Dạ dày anh đã lâu không được thư thái như vậy. Dòng nước ấm này thậm chí theo dạ dày rót vào mỗi tế bào trong cơ thể. Cả người anh cũng bắt đầu ấm áp, rất thoải mái. Rút cuộc hôm nay anh có thể ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, bà cụ chủ nhà lại đến, nhìn anh vài lần: “Tiểu Dương, sắc mặt cháu tốt hơn nhiều đó!”

Anh nở nụ cười: “Đúng vậy, đêm qua dạ dày không đau, cháu ngủ rất ngon!”

Bà cụ cũng rất vui mừng: “Đây là chuyện tốt!”, nói xong lại kín đáo đưa cho anh hai quả trứng gà.

Dương Quang cười lộ ra hàm răng mèo, bỗng nhiên vỗ trán một cái: “Hình như cháu quên không trả tiền thuê nhà!” Nói xong anh đi lấy tiền.

Bà cụ vội vàng kéo anh lại: “Bà giống như đến đòi tiền sao. Không cần vội. Đúng rồi, bà có chuyện muốn nói với cháu. Mấy này nữa cháu trai bà tới, cháu có thể hướng dẫn nó học bài không. Bà có thể miễn tiền thuê nhà cho cháu!”

Dương Quang mở to hai mắt, liên tục gật đầu đồng ý. Bà cụ vui mừng rời đi.

Thuốc dạ dày này quả là rất tốt. Mới được một ngày, chủ nhà đã có thể trông thấy tinh thần mình tốt lên nhiều. Dương Quang nhìn mình trong gương. Khách trọ trước đây để lại một tấm gương treo trên cửa, một nửa đã bị mờ. Quả nhiên thần sắc anh đã khá hơn nhiều. Anh thật vui vẻ, nở một nụ cười với tấm gương, cảm thấy cuộc sống bắt đầu có hi vọng, về sau sẽ khá hơn!

Anh bắt đầu phụ đạo cho cháu trai bà cụ chủ nhà. Buổi tối trước khi đi, anh cầm nốt mấy viên thuốc cuối cùng uống vào. Hôm nay lại nhận được một giấy nhận tiền, 400 đồng, hơn nữa dạ dày đã tốt hơn nhiều. Sau này uống thuốc không tốn tiền, có thể để dành tiền gửi về nhà. Anh nhìn mình trong gương, không còn giống vài ngày trước tái nhợt suy nhược, thậm chí trên mặt đã có chút sắc hồng.

Anh vừa mới nghĩ vậy, dạ dày lại bắt đầu co rút đau đớn.

Mặc dù đã uống thuốc, nhưng dạ dày vẫn đúng giờ đau lại. Đây không phải chuyện bình thường sao? Đây chỉ là đợt trị liệu thứ nhất, về sau dần dần sẽ khá hơn. Anh uống thuốc, chờ đợi dòng nước ấm.

Quả nhiên, dạ dày bắt đầu ấm áp, nhưng lại không giống mấy ngày hôm trước. Dạ dày anh vẫn đau, thậm chí so với trước kia càng đau hơn. Anh co quắp ngã trên mặt đất…

Tấm gương trên cửa chiếu rõ sự giãy dụa, nỗi đau đớn của anh…

Qua thêm vài phút, đau đớn bắt đầu giảm bớt, nhưng cảm giác tuyệt vọng còn nghiêm trọng hơn…

Anh giống như bị cái gì đó mê hoặc, từng chút từng chút tuyệt vọng lan dần trong đầu anh. Nếu cứ đau như vậy, nếu cứ đau như vậy…

Anh ngẩng đầu nhìn tấm gương trên cửa, chính mình giãy dụa, nhúc nhích, giống như một con côn trùng tởm lợm. Không, anh không thể như thế. Anh gắng gượng đứng lên, nhìn mình trong gương…

Anh chợt phát hiện thân thể mình, ở chỗ dạ dày, xuất hiện một cái lỗ, một cái lỗ trong suốt. Dạ dày anh đã không còn. Sau đó anh bỗng nhiên bắt đầu cười, cười âm thầm, cười nhưng nước mắt chảy ra. Thật tốt quá, dạ dày đã không còn, về sau sẽ không bao giờ đau nữa!

Anh nhìn nội tạng của mình từng thứ từng thứ biến mất, đồng thời cơ thể mình, làn da mình cũng dần dần biến mất. Anh lại muốn cười thật to. Thật tốt quá, về sau chỗ nào cũng sẽ không đau đớn. Thật tốt quá, thật tốt quá!

Cuối cùng anh thoáng nhìn qua tấm gương. Trong gương đã không có người, chỉ còn lại một bộ xương khô. Xương hàm của nó phát ra âm thanh “ken két” quỷ dị, như khóc mà cũng như cười…

Tiếp đó bộ xương khô này bị hai cánh xương trắng duỗi ra từ trong sàn nhà túm lại và kéo xuống đất. Lúc sau sàn nhà khôi phục nguyên dạng, chỉ có mớ tóc khô héo và mấy mảnh móng tay sót lại bên trên… Chỉ còn mấy chai thuốc trống rỗng trên bàn làm việc.

Hết chương 5
Chương 4 - Chương 6- Mục lục

0 nhận xét :

Đăng nhận xét