[Đam mỹ] Âm dương gia tỏa - Chương 3

Chương 4Mục lục

Chương 3: Giảm béo


Một tháng trước...

Tống Mỹ Như đi đến cửa phòng học, bên trong đang có tiếng cười đùa lớn, cô mẫn cảm nghe được tên của mình.

"Lại còn Tống Mỹ Như, tao thấy nên gọi là Tống heo mập! Nó cũng phải hai trăm cân chứ ít gì? Ha ha ha."

"Aha ha, con heo mập kia còn không biết thật ra là tao ném sách của nó, còn tưởng tao là người tốt chứ!"

"Trong lớp tao thấy đáng khinh nhất chính là nó. Trông xấu như vậy còn dám đến đây dọa người."

"Tao thật chẳng hiểu sao Lâm Dã cứ luôn che chở nó. Dù cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chẳng nhẽ lại không biết nó thật buồn nôn?"

Từng đợt lời nói cười nhạo giống như thủy triều cùng hướng đến lỗ tai của Tống Mỹ Như.

Cô đứng trước cửa phòng học, đã để tay trên cửa lại chậm chạp không dám đẩy cửa ra, giống như bên trong toàn là quái vật cùng dòng nước lũ.


Đúng vậy, bên trong nhất định có quái vật với nước lũ, sợ rằng đám người kia so với chúng còn đáng sợ hơn.

"Lần nào lại gần nó tao đều lo lắng, nó buồn nôn như vậy, nhỡ đâu lại lây bệnh cho tao. May mà tao không phải ngồi cùng bàn với nó!"

Cô không có bạn ngồi cùng bàn, tất cả mọi người chỉ hận không thể cách xa cô vạn dặm. Nhưng cho dù như thế...

"Đừng nói nữa, mỗi ngày tao về nhà đều nóng lòng muốn khử trùng. Liếc nhìn nó một cái thôi cũng khiến tao cảm thấy buồn nôn! Học cùng lớp với nó thật là xui xẻo!"

Một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt Tống Mỹ Như, tạo thành vệt trắng trên mu bàn tay. Cô khẽ cắn môi, đẩy cửa. Nhưng bàn tay bỗng chốc hạ xuống, cô chẳng đủ dũng khí.

Những lời này cô đều biết hết. Cô chỉ giả bộ không biết mà thôi.


Cô còn có thể làm gì đây? Khóc lóc hay cãi nhau? Có ai sẽ đồng tình với cô, hay cô sẽ chỉ nhận thêm sự khinh bỉ mà thôi.

Huống chi, từ một năm trước đến bây giờ, cô đã sớm thành thói quen.
Sau lưng bỗng nhiên có người nói chuyện, "Sao không đi vào!", âm thanh quen thuộc đầy từ tính.

Cô rất mừng khi đeo kính hôm nay, chiếc kính vẫn bị bạn học cười nhạo là đồ lỗi thời kia. Có điều lời của mấy cô bạn học càng thêm ác độc, họ nói: "Kính có thể che được nửa mặt người khác, nhưng ở trên mặt nó đến cả gọng kính cũng bị kéo giãn!"

Cô thầm cảm thấy may mắn vì mình đeo kính, như vậy khiến cho người phía sau không nhìn thấy sự khổ sở bối rối của mình. Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, mỉm cười ngại ngùng, "Không có gì!"

Người nói chuyện chính là Lâm Dã, một người đẹp trai sáng sủa, cậu một tay cầm quả bóng rổ, một tay định ôm vai Tống Mỹ Như. Tống Mỹ Như bỗng chốc co rúm lại tránh né.

Lâm Dã bình tĩnh buông tay xuống, đẩy cửa ra, "Vào đi!"

Hai người vào đến phòng học, tiếng ồn ào bên trong bỗng chốc ngừng lại, nhưng tất cả mọi người, đều dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Tống Mỹ Như, người cùng Lâm Dã đi vào. Tống Mỹ Như bị những ánh mắt xấu xa này làm cô khẽ rúm người lại.

Cuối cùng tay Lâm Dã ôm lấy bả vai Tống Mỹ Như. Cậu nhìn tất cả những học sinh trong phòng một lượt, trong mắt hiện lên vẻ uy hiếp. Không ai dám đối mặt với cậu. Tất cả đều cúi đầu giả vờ bận học bài.
Tống Mỹ Như bước nhanh về phía trước hai bước, thoát khỏi cánh tay Lâm Dã, đi đến chỗ ngồi của mình. Chỗ ngồi của cô ở góc tường, nơi ít nổi bật nhất. Ở chỗ này, cô mới có cảm giác an toàn một chút.

Tan học, cô thu dọn đồ đạc để về nhà. Cô lặng lẽ thoáng nhìn xung quanh, Lâm Dã không có ở đây. Cô thở dài một hơi đứng lên bước ra khỏi phòng học. Nhưng Lâm Dã lại đợi cô tại góc cầu thang. Trông thấy cô, Lâm Dã lộ ra dáng vẻ tươi cười, sau đó lại gần, sóng vai cùng cô.
Khoảng cách an toàn giữa nam nữ là rất lớn. Thật ra Tống Mỹ Như cũng không rõ lắm. Cô chỉ biết rằng Lâm Dã quá sát với mình, gần đến mức cô có thể cảm nhận được mùi mồ hôi trên người Lâm Dã, cũng không khó ngửi, ngược lại có cảm giác của nắng.

Cô lặng lẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nhưng Lâm Dã lại đến gần.

Tống Mỹ Như tránh cũng không thể tránh, tay Lâm Dã lặng lẽ tìm đến tay của cô. Nhưng cô giống như chạm vào một chiếc bàn là nóng, nhanh chóng rụt lại.

Lâm Dã không chịu buông tha nắm lấy.

Âm thanh của Tống Mỹ Như run rẩy, "Lâm Dã, không nên chạm vào tớ!"

"Sao lại không thể chạm vào!" Lâm Dã tức giận.

Rốt cuộc Tống Mỹ Như nghẹn ngào khóc. Khóc cho một năm uất ức, một năm chua xót này, "Tớ sẽ lây bệnh cho cậu đó, cậu không biết hả. Cậu không thấy người khác đều tránh tớ như tránh rắn rết sao?"

"Sẽ không lây đâu, cậu cũng biết mà! Hơn nữa dù có bị lây bệnh tớ cũng không sợ!" Lâm Dã bắt được tay Tống Mỹ Như, không để cô giãy dụa mà kéo cô vào lồng ngực mình.

Cậu vốn muốn đợi Tống Mỹ Như thoát khỏi chiếc bóng của chính mình. Nhưng một năm qua, Tống Mỹ Như càng ngày càng tự ti, càng ngày càng tự khép mình, không giống với một Tống Mỹ Như lạc quan dịu dàng trước kia.

Cậu không hy vọng như thế, cho nên hôm nay cậu chẳng thể nhẫn nại thêm nữa.

Tống Mỹ Như vùng ra, "Sẽ lây bệnh đấy, sẽ lây bệnh đấy, bệnh của tớ là bệnh ngoài da, bệnh ngoài da đó!" Cuối cùng cô cũng không còn sức vùng vẫy, ghé vào ngực Lâm Dã khóc òa lên, khóc vô cùng tủi thân, khóc rất thương tâm.

Lâm Dã nhẹ nhàng vỗ vai Tống Mỹ Như, "Dù có lây bệnh tớ cũng không sợ. Tớ vẫn muốn cùng một chỗ với cậu."

Từ một năm trước, sau khi bị bệnh ngoài da này, đây là lần đầu tiên Tống Mỹ Như cùng người khác dựa vào gần như vậy, ngoại trừ cha mẹ và bác sĩ. Đặc biệt là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên như Lâm Dã. Cô rất sợ, sợ từ trong ánh mắt Lâm Dã chứng kiến sự khinh bỉ, mặc cho Lâm Dã liên tục giúp cô. Như một vài bạn bè trước kia của cô, có người nào không vừa an ủi cô, vừa cùng người khác nói xấu châm chọc.

Lâm Dã quá ưu tú, lại chỉ toàn tâm toàn ý đối với cô, sao có thể khiến người khác không ghen ghét. Cho nên căn bệnh này của cô chính là hy vọng của những người khác!

Lâm Dã chỉ từ tốn vỗ vỗ phía sau lưng cô, đợi cô ngừng khóc, liền đưa cô về nhà.

Bất kể như thế nào, hai người trẻ tuổi yêu nhau, cuối cùng phá vỡ một năm sợ hãi, một lần nữa đi cùng một chỗ, mặc cho sau lưng có người nói này nói kia. Như trước đây có người nói Tống Mỹ Như không xứng với Lâm Dã, nhưng bọn họ vẫn cùng một chỗ như trước.

Đúng vậy, bọn họ cùng một chỗ, Tống Mỹ Như mỗi lần nhìn Lâm Dã ở đây đứng bên cạnh mình, đều cảm thấy có lỗi rất lớn với người con trai này. Cô cần phải thay đổi, trở nên có giá trị hơn nữa. Nếu như mình không có bệnh, nếu như mình không có bệnh...

Tống Mỹ Như bắt đầu tích cực trị liệu bệnh ngoài da của mình. Tiêm một liều thuốc hoóc-môn kích thích nhập khẩu sẽ rất tốt. Nhưng hoóc-môn này lại có tác dụng phụ, khiến cô càng ngày càng thêm béo.

Trước đây bởi vì những loại thuốc khác, cô đã béo vô cùng đáng sợ.
Sau lưng Lâm Dã, cô thường thút thít một mình, thút thít khi nhìn tấm ảnh chụp chung với Lâm Dã trước kia. Khi đó cô xinh xắn đáng yêu, y như chú chim nhỏ nép vào bên người Lâm Dã, một cặp kim đồng ngọc nữ, như thế mới là xứng đôi. Nhưng bây giờ...

Cô bắt đầu lén lút uống một ít thuốc giảm béo. Chỉ cần trên báo chí, ti vi, trên internet nói loại nào có hữu hiệu, cô đều muốn thử. Nhưng tiếc rằng quá nhiều thuốc cùng với thuốc trị bệnh ngoài da kết hợp cùng nhau sinh ra phản ứng, khiến cân nặng của cô chỉ tăng lên chứ không giảm đi.

Cô bây giờ đứng bên cạnh Lâm Dã, giống như một quả bóng!

Ngày đó, Tống Mỹ Như cảm thấy có thể ông trời đã thiên vị mình. Trong lúc đi đường một tờ báo bị thổi tới trước mặt cô, trang đầu chính là quảng cáo với tiêu đề: "Sản phẩm giảm béo mới nhất, dùng thử miễn phí! Không có tác dụng phụ, có thể dùng với bất kỳ loại thuốc khác", phía dưới chính là số điện thoại liên hệ.

Mặc dù không tin, nhưng Tống Mỹ Như đang tuyệt vọng vẫn gọi đến số điện thoại kia, đầu dây bên kia là một người con gái nhỏ nhẹ. Sau đó cô nhận được mười hộp thuốc giảm béo dùng thử miễn phí.

Thuốc giảm béo quả nhiên rất rất hữu dụng, cân nặng Tống Mỹ Như trực tiếp giảm xuống, tốc độ giảm cân khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.

Chính cô cũng rất giật mình. Mỗi lần uống thuốc cô đều đứng ở trước gương, cô có thể chứng kiến thịt của mình giảm bớt, cứ như vậy mà biến mất.

Thật sự là một loại thuốc giảm béo thần kì!

Rốt cuộc cô lại có thể trở thành chú chim nhỏ rúc vào bên người Lâm Dã. Rốt cuộc cô không cần lo lắng bất kì một ánh mắt khó chịu nào...

Buổi tối, Tống Mỹ Như mỉm cười đứng trước gương, ngắm mình trong gương. Những chấm trắng trên da đã nhạt đi chỉ còn lại vài dấu nhỏ. Về phần dáng người, cô lại lấy quần áo trước kia ra thử, đều có thể mặc vào. Mặc dù hơi chật, nhưng đã có thể mặc được.

Ngày kia là sinh nhật Lâm Dã...

Tống Mỹ Như lấy ra một bộ lễ phục màu tím nhạt. Đây là bộ quần áo Lâm Dã tặng cô năm trước, hy vọng bệnh của cô có thể tốt hơn, để cô có thể mặc trong ngày sinh nhật cậu. Nhưng tiếc là thân hình của cô sau đó hoàn toàn thay đổi, việc mặc vào là điều không thể.

Có điều năm nay...

Tống Mỹ Như nhìn thuốc trong tay mình. Đây là ba viên cuối cùng, uống hết sẽ hoàn thành đợt trị liệu cuối cùng, nghe nói mãi mãi cũng  không bị béo lại. Uống xong ba viên thuốc này, bản thân có thể khôi phục toàn bộ dáng người trước kia. Chính là dùng cho tiệc sinh nhật Lâm Dã, mặc bộ lễ phục kia vào, cho cậu ấy một điều bất ngờ!

Cô uống ba viên thuốc vào...

Cô tiếp tục đứng trước gương. Cô thích loại cảm giác này. Mỗi lần uống thuốc, đứng trước gương, chứng kiến lượng mỡ dư thừa của bản thân mất, đối với cô mà nói, là một loại hưởng thụ...

Quả nhiên, cô lại thấy được thịt của mình từng chút từng chút tan biến, tan biến, tan biến... Làn da của cô áp vào trên xương...

Cô cũng không sợ hãi. Cô bị tình huống trước mắt mê hoặc. Cô thậm chí có phần mừng rỡ. Gầy như vậy, gầy như vậy sẽ không còn có người nói cô béo, nói cô nhìn như quả cầu, nói cô là một con lợn, nói cô không xứng với Lâm Dã.

Cô nhìn hình ảnh của mình trong gương càng lúc càng gầy, mỡ tiêu tán, bắp thịt bị héo rút, làn da nhăn nhúm áp vào xương cốt, mắt cô trũng xuống. Cuối cùng, cô chẳng còn chút thịt nào, tóc và móng tay mất đi điểm tựa để bám vào, rơi xuống đất...

Trong gương xuất hiện một bộ xương khô...

Hốc mắt Tống Mỹ Như chỉ còn lại hai lỗ đen. Cuối cùng cô nhìn thoáng qua tấm gương. Trong gương chẳng còn người, chỉ có một bộ xương khô. Xương cằm của nó phát ra âm thanh "ken két" quỷ dị, như khóc mà cũng như cười...

Sau đó bộ xương khô này bị hai cánh xương trắng duỗi ra từ trong sàn nhà túm lại và kéo xuống đất.  Sau đó sàn nhà khôi phục nguyên dạng, chỉ có mớ tóc khô héo và mấy mảnh móng tay sót lại bên trên... Trước bàn trang điểm còn mấy lọ thuốc đã trống rỗng...


Hết chương 3

Chương 4 - Mục lục

0 nhận xét :

Đăng nhận xét