[Đam mỹ] Âm dương gia tỏa - Chương 4

Chương 3 - Chương 5Mục lục

Chương 4: Bắt cóc con tin

Hai mươi lăm ngày trước...

Vu Hải Hiên còn đang xử lý một vụ án căng đến sứt đầu mẻ trán. Cậu trốn ra bên ngoài hút thuốc, hy vọng có thể giảm bớt áp lực. Cậu vừa rít thuốc, vừa đá vào tường, âm thầm mắng trong lòng, thật sự là tà môn rồi. Người sống mà biến mất như vậy, trên mặt đất chỉ còn lại tóc và móng tay. Cha mẹ nạn nhân lúc đó đang ở ngoài phòng khách, không hề nhìn thấy người bước ra ngoài. Mà nhà nạn nhân lại ở tầng hai mươi ba.

Vu Hải Hiên rít thêm một hơi thuốc, sau đó ném đầu thuốc xuống rồi giẫm tắt. Bỗng nhiên mọi người từ trong ký túc xá hoang mang vội vã chạy ra. Cát Bân chạy ở vị trí đầu tiên, trong tay hắn cầm chính là áo khoác của Vu Hải Hiên. Hắn ném áo khoác cho Vu Hải Hiên: "Có việc khẩn, lên xe rồi nói."

Trên đường chỉ toàn âm thanh của còi xe cảnh sát, gần như tất cả mọi người của cục cảnh sát đều lên đường. Vu Hải Hiên sau khi lên xe vội hỏi chuyện gì đã xảy ra.

" Có mấy người cầm súng xông vào công ty bách hóa số một, bắt cóc khách hàng cùng với nhân viên bên trong, tập trung con tin về một tầng. Chúng yêu cầu trong ba giờ phải đem 5000 vạn chuyển tới tài khoản của bọn chúng, nếu không chúng sẽ cho nổ bom giết hết tất cả mọi người. Hiện tại ở đó đã bị phong tỏa, chúng ta cần nhanh chóng tới bắt đầu hành động."

Vu Hải Hiên khinh thường bĩu môi: "Nổ chết hết tất cả mọi người, sau đó bọn chúng cùng những người kia cùng chết một chỗ hả? Bọn chúng không tiếc mạng sống của mình sao?"

Sắc mặt Cát Bân trở nên chăm chú: "Sau khi bắt cóc con tin chúng chỉ để lại một tên buộc đầy thuốc nổ trên người, những tên khác đều đã rút lui rồi. Thuốc nổ trên người tên kìa đoán chừng có thể giết chết mọi người ở đó. Chúng đã chuẩn bị sẵn người hi sinh. Hiện tại tên đó đang ở trong cao ốc. Chúng lắp đặt máy quay nhắm ngay vào tên đeo thuốc nổ, hơn nữa còn thu hình rồi tiếp sóng cho chúng ta xem, khiến chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ."

Vu Hải Hiên tức giận đập một cái trên xe: "Sao không cản bọn chúng lại lúc chúng đang rút lui?"

Sắc mặt Cát Bân rất không tốt: "Bọn chúng trang bị vũ khí hạng ưu, anh em xung quanh đều bị thương, có người còn tử vong tại chỗ."

Vu Hải Hiên càng thêm tức giận, dùng tay nện vào xe: "Mời chuyên gia đàm phán thì sao?"

"Vô dụng thôi, mặc kệ chúng ta ở ngoài nói gì, căn bản tên bên trong không hề trả lời, thậm chí còn không thèm động đậy. Hắn có tố chất tâm lý vô cùng tốt. Những tên cướp khác liên tục thông qua điện thoại liên hệ với chúng ta, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn liền cắt đứt, chúng ta chẳng có cách nào tra được địa điểm. Bọn chúng rất có kinh nghiệm."

Xe đến cao ốc bách hóa liền dừng lại. Một đoàn người nhanh chóng ra khỏi xe, sau khi quan sát xung quanh thật kỹ liền ẩn nấp đằng sau xe.

"Không thể phái người lẻn vào sao?" Vu Hải Hiên hỏi cục trưởng.

"Rất nguy hiểm." Đây là lần đầu tiên Vu Hải Hiên thấy cục trưởng nghiêm túc như vậy.

"Chúng ta chỉ cần cẩn thận lẻn vào tầng trệt chỗ hắn đứng, trà trộn vào trong đám khách, chỉ cần không bị phát hiện sẽ không có vấn đề. Dù sao bên trong cũng chỉ có một người. Hắn không có cách nào quan sát mọi động tĩnh, cho nên khả năng lớn là hắn không thể liên lạc với người ngoài. Nhiệm vụ của hắn chính là đến thời điểm thích hợp liền tự sát. Mặc dù mục đích cuối cùng của bọn chúng là đòi tiền, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ sẽ không kích nổ quả bom, nhưng cũng có thể hắn vẫn sẽ kích nổ dù chúng ta có trả tiền hay không, bởi cơ hội để hắn chạy thoát gần như không có. Cho nên bất kể thế nào, chúng ta đều cần phải mạo hiểm.

Cục trưởng nhíu mày, hạ quyết tâm, sau đó nói: "Được." Một chữ nói ra như chém đinh chặt sắt.

Sau đó lại tiếp tục nói: "Có điều chỉ một người có thể đi vào, như vậy tỷ lệ bị phát hiện sẽ thấp hơn. Hơn nữa thời gian cấp bách, sẽ không có thiết bị liên lạc với bên ngoài. Cho nên sau khi đi vào chỉ có thể tự mình hành động tùy theo hoàn cảnh."

Mấy người tranh nhau muốn đi vào, bởi vì mọi người đều biết, người đi vào là nguy hiểm nhất.

Vu Hải Hiên trong lúc mọi người đang nói, đã cầm súng, hạ thấp người xuống, chui vào bụi cỏ thấp xung quanh tòa nhà

Ban nãy thăm dò hoàn cảnh xung quanh, Vu Hải Hiên liền phát hiện phụ cận cao ốc này quá trình xanh hóa không tệ. Đặc biệt bao quanh tòa nhà là một vòng lùm cây thấp, kéo thẳng đến cửa ra vào công ty bách hóa. Tuy lúc này không thể từ cửa chính tiến vào, nhưng những bụi cây này vẫn đem rất nhiều thuận lợi cho việc lẻn vào.

Vu Hải Hiên lần theo bụi cây đi về bên trái tòa nhà, nhảy lên một cái, tóm được ống thoát nước. Sau đó cậu bắt đầu dùng tay không leo lên trên. Đến vị trí tầng hai, cậu dẫm vào mối hàn cố định ở ống thoát nước, nhìn sang hai bên. Bên phải cách một mét là cửa vào ống thông gió, phía trên có một cái cửa sổ đang mở, có lẽ là một cửa sổ thoát hiểm. Nếu như có thể nhảy qua đó, tiến vào tòa nhà sẽ không có vấn đề. Bình thường trên mặt đất, nhảy xa một khoảng cách như vậy chẳng sao, nhưng bây giờ đang là trên không trung...

Vu Hải Hiên hít một hơi thật sâu. Mặc kệ như thế nào, cậu đều phải thử một lần. Dù nói như thế, cậu vẫn đứng ở đó một phút, sau đó mới điều chỉnh tư thế của mình, giúp cho lúc nhảy thoải mái hơn. Cậu chuyển hai tay hai chân về bên phải. Vốn cậu đang ôm ống thoát nước, hiện giờ toàn bộ ở bên phải, trọng tâm sẽ có chút không ổn định, có xu hướng ngược về phía bên trái. Cậu mượn chút lực này, đồng thời dồn sức nhả ra, cùng lúc đó tay nhào đến bệ cửa sổ bên trên ống thông gió. Chân cậu hơi trượt xuống, tuy nhiên ôm được bệ cửa sổ, rốt cuộc cũng đứng vững. Các đồng nghiệp đứng một bên một mực dõi theo cậu nãy giờ đều thở dài một hơi.

Vu Hải Hiên không kịp cảm nhận nỗi sợ hãi, hai tay của cậu ôm lấy bệ cửa, làm điểm tựa hướng lên, sau đó xoay người bước vào cao ốc. Cuối cùng cũng thành công. Cậu xoa xoa đôi bàn tay, cảm giác mình có chút mồ hôi.

Cậu đoán đúng, đây thực sự là một lối thoát hiểm. Cậu thật may mắn. Lúc này không thể nào dùng thang máy, cho nên chỉ có thể dùng lối thoát hiểm. Vừa rồi mọi người nói con tin bị tập trung ở tầng năm, hiện tại cậu đang ở tầng hai. Cậu cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không có các loại máy quay giám sát và điều khiển, mới giống như một con báo nhẹ nhàng linh hoạt nhanh nhẹn hướng tầng năm leo lên.

Cửa thoát hiểm trên tầng năm đang mở, bên trong là phòng thay đồ nữ. Cửa ra vào gần với một dãy giá treo áo dài, cao bằng nửa thân người, có thể dùng để che khuất tầm nhìn những người bên trong. Vu Hải Hiên thầm vui mừng với vận may của mình. Cậu nằm phục người xuống, nhìn vào trong, chỉ một chút đã nắm được tình hình. Tòa cao ốc bách hóa này rất nổi tiếng, cũng chính vì điểm này mà số lượng người không vào các cửa hàng bên đường rất nhiều, cộng thêm nhân viên, bên trong dày đặc người.

Rốt cuộc có thể trà trộn vào hay không đây? Đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Vu Hải Hiên để ý thấy con tin bị tập trung ở vị trí cách cửa thoát hiểm khoảng một mét. Tất cả mọi người đều ngồi xổm, hai tay ôm đầu, đưa lưng về phía cửa thoát hiểm này. Bên trong tên cướp một tay cầm súng chĩa vào mọi người, một tay cầm một đầu dây, có lẽ là kíp nổ của quả bom. Chỉ cần có điều hơi khác thường, tên cướp có thể kéo kíp nổ.

Vu Hải Hiên do dự một lát. Cậu cảm giác mình cần phải trà trộn vào, bởi ở chỗ này không được ích lợi gì. Dù ở đây cậu có thể bắn một phát súng trúng tên cướp, nhưng không thể loại trừ khả năng tên cướp ngã xuống đất không thẩn cận kéo động kíp nổ quả bom. Như vậy bao cố gắng của cậu đều uổng phí sao. Trà trộn vào trong đó, ít nhất sẽ gần tên cướp hơn, cơ hội giải quyết vấn đề cũng lớn hơn một chút.

Nhưng làm thế nào để trà trộn vào đây? Mặc dù chỉ có một mét khoảng cách, nhưng tên cướp bên trong nhìn chằm chằm vào mọi người. Hơn nữa có máy quay giám sát và điều khiển, nếu mình tùy tiện bước vào, bị tên cướp hoặc đồng bọn phát hiện, hậu quả không thể lường được.

Hiện tại chỉ có thể đánh cược một lần, đánh cược tên cướp này không liên lạc với bên ngoài, cũng đánh cược nếu không đến thời điểm cuối cùng gã sẽ không kích nổ quả bom. Vu Hải Hiên cố gắng hạ thấp thân thể của mình hơn nữa, hai tay ôm lấy đầu. Dưới sự che chắn của giá áo, cậu cẩn thận di chuyển về phía con tin.

Kỳ quái chính là tên cướp kia mặc dù nhìn chằm chằm về phía con tin, nhưng hình như chẳng hề chú ý tới hành động của Vu Hải Hiên.

Vu Hải Hiên cảm thấy thật sự là ông trời phù hộ, cậu rốt cục đã di chuyển đến phía sau cùng của đám con tin. Vu Hải Hiên thấy mình cần phải lựa chọn phương hướng hành động. Nhưng thật sự chẳng dễ xử lý chút nào. Nếu như không thể giết chết tên cướp bằng một phát súng, như vậy con tin sẽ gặp nguy hiểm. Dù cho một phát súng giết chết hắn, cậu vẫn sợ thời điểm hắn ngã xuống không cẩn thận sẽ kéo kíp nổ.

Cho nên Vu Hải Hiên lại do dự...

Vu Hải Hiên hy vọng tên cướp cảm thấy mệt mỏi, cơ thể hoặc tinh thần đều được. Nếu tên cướp mệt mỏi, cơ hội tìm được sơ hở sẽ lớn hơn. Nhưng thể lực và tâm lý của tên này dường như cũng rất tốt. Thời gian trôi qua rất lâu, vẫn không thấy hắn động đậy lấy một lần, vẫn đứng yên ở đó. Quần áo tên cướp này khá chật, giống như khoác lên một cái bao vậy. Tuy nhiên hắn vẫn cầm súng, giữ lấy kíp nổ...

Vu Hải Hiên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tên cướp. Gã che kín đầu, chỉ lộ ra hai hốc mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài.

Thời gian từng phút từng giây đi qua, tên cướp một lần động đậy cũng không có. Vu Hải Hiên đột nhiên cảm giác, hai hốc mắt kia, thật ra chẳng hề có thứ gì...

Vu Hải Hiên nhìn đồng hồ bên cạnh tên cướp. Từ lúc nhận được báo động, đến khi lẻn vào đây, đã qua hơn hai tiếng.

Giữa đám con tin bắt đầu xuất hiện người nhỏ giọng khóc nức nở. Thần kinh mọi người càng ngày càng khẩn trương căng thẳng. Nếu như tên cướp này lớn tiếng ngăn lại, hoặc giống như phim ảnh truyền hình diễn cảnh uy hiếp con tin, Vu Hải Hiên tin tưởng mình có thể từ động tác của hắn tìm được sơ hở. Nhưng hết lần này tới lần khác tên này không nói cũng chẳng làm gì, tay vẫn đặt trên kíp nổ, không nhúc nhích.

Vu Hải Hiên cảm thấy mình không còn kế sách nào cả.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Bên ngoài tiếng kêu gọi đầu hàng mặc dù không ngừng, nhưng tên này giống như không có phản ứng với bên ngoài. Vu Hải Hiên cảm thấy âm thanh kim giây của đồng hồ nhảy lên nện vào màng nhĩ chính mình, tim của cậu cũng đập với tốc độ nhanh hơn.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Vấn đề đặt ngay trước mắt Vu Hải Hiên. Mình có thể bắn một phát trúng hay không, có thể cứu những người này ra hay không...

Vu Hải Hiên nhìn hốc mắt đen ngòm kia... Rốt cục quyết định... Ra tay!

Vu Hải Hiên lăn một cái về phía trước, sau đó nổ súng...

Trúng giữa mi tâm! Cậu mượn lực lăn mình đến đỡ lấy tên cướp, lo lắng sau khi hắn ngã xuống sẽ động vào kíp nổ!

Sau biến cố tất cả mọi người đều ra sức chạy về phía cửa thoát hiểm...

Mà điều khiến Vu Hải Hiên kinh ngạc chính là, thật ra cậu cũng chưa đỡ được thi thể tên cướp. Vậy mà thi thể tên cướp vẫn chẳng nhúc nhích, không hề ngã xuống. Hơn nữa chờ đến lúc cậu đỡ được thì mới phát hiện, tên cướp này, thực sự gầy đến đáng sợ, giống như chỉ toàn là xương cốt!

Hết chương 4

Chương 3 - Chương 5Mục lục

0 nhận xét :

Đăng nhận xét