Cậu tìm bạn trai ở đâu (7-8)


Phần 1-2 || Phần 3-4 || Phần 5-6

7. Tranh cơm
"Anh muốn tìm bạn trai như thế nào?" Ngay sau khi viết xong hàng chữ này, tự nhiên Trương Trì Tân cảm thấy buồn phiền không nói nên lời.
Nghiêm Nhất Chu: "Thế nào cũng được."
Trương Trì Tân rất bất mãn. Thế nào cũng được là sao, tìm bừa một người bạn trai bên ngoài rất tốt sao, anh nhìn trong trường học một chút, nhìn trong khoa một chút, nhìn tôi một chút, an toàn hơn, vệ sinh hơn, sao anh lại không hiểu chứ?
Trương Trì Tân: "Anh không thể tùy tiện như vậy... Thôi, nếu tôi giúp anh giới thiệu, sẽ thay anh kiểm tra. Chẳng qua nói trước, tôi quen không nhiều người lắm, không chắc chắn có người thích hợp với anh."
Nghiêm Nhất Chu trả lời thờ ơ: "Ừ."
Nhất thời Trương Trì Tân không hiểu được anh ta đang nghĩ gì. Nói muốn tìm bạn trai là anh ta, thốt ra lời trách cứ "Tôi ngày đêm nhớ cậu" cũng là anh ta, thiếu chút nữa bản thân bị nghi ngờ anh dũng không sợ nói giúp anh ta, khiến mình cảm thấy có lỗi muốn cảm ơn cũng là anh ta, hiện tại vất vả đồng ý giúp anh ta dẫn mối, giới thiệu bạn trai, anh ta lại ra vẻ việc không liên quan đến mình, khiến mình giống như một bà mẹ lo lắng con trai không ai thèm lấy.
Hắn vắt óc sắp xếp câu chữ, muốn nói thêm gì đó với Nghiêm Nhất Chu, kết quả chuông tan học vang lên. Nhóm người lớp trưởng đã thu dọn xong, giục hắn nhanh một chút, bọn họ muốn đi tranh cơm ở phòng ăn.
Trương Trì Tân không thể làm gì hơn là đem chuyện của Nghiêm Nhất Chu gác lại.
Buổi sáng thứ hai hầu như đều 3 tiết, vừa hết lớp, học sinh ùn ùn kéo đến phòng ăn, giống như đàn châu chấu di cư.
Nhóm người lớp trưởng xông đến còn nhanh hơn cún. Hôm nay mục tiêu là đùi gà mềm thơm ngon số lượng có hạn, món thịt kho nước tương cùng thịt quay Thổ Nhĩ Kỳ.
Ban đầu Trương Trì Tân còn thấy bóng lưng của lớp trưởng, sau đó ngay cả đỉnh đầu cũng không thấy, tốc độ như thần, chiều cao cũng như thần.
Trương Trì Tân là một trong ba con châu chấu đến phòng ăn sớm nhất, sau khi chen đến quầy cơm, món thịt kèm nấm kim châm hắn thích chỉ còn lại trơ trọi một chút.
Hắn bưng lên đĩa rau chuẩn bị điểm danh, bỗng Nghiêm Nhất Chu đi tới, thẫn thờ hướng về phía khu thịt kèm nấm trống không.
Trương Trì Tân chưa từng nhìn thấy vẻ mặt buồn chán đến vậy.


8. Thật nhẵn
Trương Trì Tân cũng không biết đầu mình đập vào đâu có vấn đề, lại đem thịt kèm nấm đưa đến trước mặt Nghiêm Nhất Chu, nói một câu sau đó khiến hắn hận không thể tát chính mình.
- Tôi đang cầm đĩa cuối cùng đây.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Nhất Chu, hắn mới ý thức được mình vừa nói gì, nháy mắt lòng lạnh ngắt như chìm vào đáy hồ băng.
Tại sao phải nói ra những lời mất mặt như vậy... Mình còn là đàn ông sao.
Nghiêm Nhất Chu nhìn thoáng qua Trương Trì Tân, lại nhìn cái đĩa trong tay hắn, chần chừ nói:
- A...
Trương Trì Tân nhìn chằm chằm mặt đối phương, chợt nghĩ tới một biện pháp có thể vãn hồi tình huống.
Hắn nở nụ cười thân thiện, hết sức nhẹ giọng nói rằng:
- Anh cũng thích thịt kèm nấm kim châm sao? Nếu không như này, chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ, một mình tôi ăn cũng không hết.
Rất nhanh, hắn cười không nổi, hắn nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của Nghiêm Nhất Chu hai chữ rõ ràng:
Đồ ngốc.
Thế nhưng, lời nói trong trẻo lạnh lùng kia lại trả lời hắn:
- Được.
Chờ Trương Trì Tân từ câu trả lời đó tỉnh lại thì hắn đã cùng Nghiêm Nhất Chu ngồi đối mặt nhau, thịt kèm nấm phi thường nổi bật đặt giữa hai người. Trương Trì Tân nhìn hai miếng thịt cùng ba cọng nấm kim châm trong đĩa, không đoán được tại sao mình lại không biết xấu hổ nói rằng ăn không hết.
Nhìn lại Nghiêm Nhất Chu, tên này chỉ cắm đầu ăn, không có đến nửa lời vô ích, mặt cùng bát dán thành một khối. Trương Trì Tân nhìn trộm cũng biến thành nhìn trắng trợn.
Hắn lập tức chú ý đến một điểm thú vị, dường như Nghiêm Nhất Chu đem tất cả rau trộn với cơm ăn cùng nhau, giống như lợn ăn vậy... Vấn đề ở chỗ anh ta còn ra vẻ lễ độ như vậy...
Trương Trì Tân nhịn không được bật cười.
Rốt cục Nghiêm Nhất Chu bỏ bát xuống, ngẩng mặt lên:
- Cậu cười cái gì?
- À, không có gì, anh tiếp tục đi...
- Tôi nói cho cậu biết một việc, trong đống rau hẹ của cậu có một cọng lông đen rất to.
- Cái gì! Ở đâu?!
- Ở...
- Tôi thấy rồi, trời ạ, lông của ai vậy trời...
Hai người cùng lúc vươn tay về phía chỗ rau, tay người nào không cẩn thận nắm lấy mu bàn tay người kia.
- Thật nhẵn.
Nói lời này chính là một tên ngốc mồm miệng nhanh hơn đầu óc.


-- (còn tiếp)

0 nhận xét :

Đăng nhận xét