[Đam mỹ] Bỗng nhiên quay đầu - Chương 2

Chương 1 - Chương 3Mục lục

            Hứa Địch đi ra ngoài tụ tập cùng với bạn bè trước kia mà cả hắn và Chu Bân đều quen biết. Kế Chi Huyễn vẫn không ngừng gọi tới rủ hắn đi chơi, nói bạn bè lâu như vậy không gặp, tất cả mọi người đều nhớ hắn. Hứa Địch nghe khẩu khí của Kế Chi Huyễn là biết hắn đã rõ chuyện giữa mình và Phàn Hạo Chất. Bạn bè cũng rất quan tâm hắn, nên hắn đã đáp ứng cuối tuần này đi bar.

            Bọn hắn hẹn nhau ở quán Tinh quang. Đấy là nơi mấy người thường lui tới thời còn học đại học, nơi đó không khí không tồi, chủ quán cũng là người quen. Chu Bân lo lắng Hứa Địch đi một mình sẽ nhìn thấy Phàn Hạo Chất, lại không thể khống chế bản thân, vì thế cùng Hứa Địch đến Tinh quang.

            Đi vào trong quán mà Hứa Địch đã lâu không tới, hắn cảm thấy dường như trong này một năm không hề trôi qua, tất cả đều như cũ. Hắn cùng Chu Bân đi đến nơi bọn họ vẫn thường ngồi, mọi người đang đợi hắn. Chu Bân nhìn quanh một vòng, không thấy Phàn Hạo Chất mới yên tâm. Tất cả đều là bạn bè thời đại học.

            "Hứa Địch, một năm nay mất tích ở đâu vậy?" Trần Hiểu vừa thấy Hứa Địch ngồi xuống liền đưa cho hắn một chén rượu, "Uống hết rồi mới nói đến chuyện bạn bè, chúng tôi sẽ không so đo chuyện một năm nay cậu trốn ở xó nào đó."

            "Đúng, một năm không gặp, phải phạt." Tất cả mọi người đều ồn ào.

            Hứa Địch cười tiếp nhận chén rượu, "Đừng tưởng có thể chuốc say tôi nhé!" sau đó uống một hơi cạn sạch.

            "Đã sớm nói với các cậu rồi, tửu lượng của Hứa Địch không hề giảm nha." Trần Hiểu cười nói. "Hứa Địch trước kia cùng Hạo…" Trần Hiểu chưa nói hết đã bị ánh mắt mọi người cảnh cáo, khiến hắn nuốt toàn bộ vào trong bụng. Câu nói nửa vời của Trần Hiểu khiến Hứa Địch cười có vẻ mất tự nhiên. Trần Hiểu âm thầm tự trách mình không có não. Tuy rằng bọn họ chia tay cũng đã một năm, nhưng xem bộ dạng Hứa Địch lúc này có vẻ vẫn chưa quên được Phàn Hạo Chất.


           Kế Chi Huyễn đứng ra phá vỡ bầu không khí xấu hổ này."Chu Bân, cậu trông không khác gì nhỉ, cũng lâu lắm rồi không tụ tập cùng chúng tôi. Sao, không muốn làm bạn bè nữa hả?" Kế Chi Huyễn cố ý đem đề tài chuyển sang Chu Bân.

            "Thôi đi, tôi còn lạ gì một đám các cậu . Chẳng nhẽ không đi chơi thì không thể là bạn?" Chu Bân nhẹ nhàng trả lời, hắn hiểu được Kế Chi Huyễn cũng không thực sự trách hắn.

            "Lại còn chối. Cậu yêu cô nào rồi bỏ chúng tôi ở đây. Cậu không biết có bao nhiêu người hỏi thăm cậu đâu!" Người vừa nói là Hàn Chú, hắn là bạn học với Hứa Địch suốt bốn năm đại học.

            "Bớt nói đi cho tôi nhờ." Chu Bân trừng mắt liếc Hàn Chú một cái. "Tôi còn không biết cậu thế nào sao!" Ngày đầu tiên thời đại học, Hàn Chú đã thầm mến Hứa Địch. Nói là thầm mến nhưng thực ra tất cả mọi người đều biết. Bởi vì Hứa Địch cùng Phàn Hạo Chất là một cặp, mọi người chỉ đành vờ như không biết.

            "Cậu sẽ không có ý gì với Hứa Địch đấy chứ?" Hàn Chú nói như đang đùa, nhưng lại có vài phần thật lòng.

            "Tên nhóc cậu tưởng ai cũng giống như mình sao!" Chu Bân trực tiếp đạp cho Hàn Chú một phát.

            "Ui da!" Tất cả mọi người đều cười lớn vì bộ dạng giả đau của Hàn Chú. Hứa Địch cũng biết, mấy người bọn họ nói những lời này để khiến hắn cảm thấy thoải mái mà thôi. Hắn một năm xem nhẹ bọn họ chính là do hắn không đúng. Mọi người thật ra đều quan tâm tới hắn.

            Hứa Địch rót cho mỗi người một chén rượu, rồi tự rót cho mình một chén đầy. "Một năm nay tôi vì việc của chính mình khiến cho mọi người phải lo lắng, hôm nay tôi mời." Hứa Địch uống một hơi cạn sạch, lại rót thêm một chén nữa cho mình.

            "Hứa Địch, rượu này chính là loại mạnh nhất của quán, cẩn thận uống say không dậy nổi đó." Hàn Chú cướp lấy chén rượu của Hứa Địch, một hơi uống sạch. Mọi người cũng uống cạn chén của mình, an ủi chuyện buồn một năm của Hứa Địch.

            Đã lâu không gặp, mọi người kể chuyện của chính mình một năm qua, rồi hỏi đến cuộc sống của Hứa Địch trong một năm này. Toàn bộ đều là người thông mình, tuyệt nhiên không hề nhắc tới ba chữ “Phàn Hạo Chất”. Nhưng không nhắc đến không có nghĩa là an toàn.

            Cửa quán Tinh quang mở ra, hai người mới bước vào thu hút ánh mắt của mọi người, nhất là Hứa Địch. Một người đàn ông đeo kính cao lớn nắm lấy bả vai của một cậu thanh niên bước vào quán. Người đàn ông hướng sang bên bàn Hứa Địch nhìn thoáng qua rồi gật đầu. Toàn bộ tâm tình của Hứa Địch đều hướng theo bước chân người kia rời đi. Bàn tay nắm vai cậu thanh niên của người kia đột ngột chuyển xuống ôm lấy eo, lại như vô tình chạm vào mông. Chỉ vài giây sau hai người đã đi khuất.

            Không khí nơi này như đọng lại. Tất cả mọi người đều không biết phải nói gì cho tốt. Người đàn ông kia chính là kẻ đã đá Hứa Địch – Phàn Hạo Chất! Bọn họ tránh nhắc tới, thế mà lại gặp ở đây. Có lẽ hôm nay không nên gọi Hứa Địch tới.

            Hứa Địch nhìn chằm chằm hướng Phàn Hạo Chất rời đi. Hắn tưởng rằng mình đã quên, không ngờ khi gặp lại toàn thân run rẩy không thể hoạt động. Hắn vẫn chưa thể buông bỏ, chuyện tới nước này rồi mà hắn vẫn còn yêu người ta! Nhìn thấy bộ dáng người ta thân mật ôm lấy thanh niên kia khiến cho hắn hoảng hốt nhớ lại thời điểm trước đây, người ta cũng đã từng ôm hắn vô cùng thân thiết như thế. Hắn đã không còn là bảo bối có thể rúc vào ngực người ta bất cứ lúc nào! Người ta đã có tình nhân mới, mà hiện tại hắn chỉ có một mình. Dường như ngay cả cái bóng của hắn cũng trông thật cô đơn. Theo bản năng, Hứa Địch vòng tay lên vai, giống như tự cho mình một cái ôm.

            "Hứa Địch, đừng khổ sở như vậy. Không cần vì tên khốn nạn nào đó mà đau thương." Hàn Chú đem Hứa Địch ôm chặt trong lòng, không muốn nhìn thấy khuôn mặt Hứa Địch vì người khác đau lòng.

            "Tôi sẽ không như thế đâu. Chúng tôi chia tay lâu rồi mà." Hứa Địch rời khỏi lồng ngực của Hàn Chú, cầm lấy chai rượu bắt đầu uống. Hắn chỉ muốn uống rượu, đơn thuần là muốn uống rượu. Phàn Hạo Chất từng nói uống rượu bằng chai thật thích, nhưng lại không cho hắn uống như vậy, sợ hắn uống xong sẽ đau đầu. Hiện giờ hắn đã có thể thử, không ai ngăn cản.

            "Hứa Địch, cậu đang làm cái gì vậy!" Chu Bân đoạt lấy bình rượu, "Về nhà đi." Nếu còn để hắn ở đây, sợ rằng hắn sẽ uống hết bình này đến bình khác.

            "Cậu đừng quản tôi. Cậu cũng không phải là mẹ tôi, còn lằng nhằng cái gì." Hứa Địch đẩy Chu Bân ra tiếp tục uống.

            "Đúng, tôi không phải mẹ cậu, nhưng mẹ cậu trước lúc lâm chung muốn tôi chiếu cố cậu thật tốt!" Khó khăn lắm Chu Bân mới đoạt được bình rượu, đem ném xuống đất. Đáng tiếc cho một bình rượu ngon bị vỡ vương vãi dưới đất.

            Hứa Địch nghe được mấy từ “mẹ”, “lâm chung” liền tỉnh táo lại. Rốt cục hắn đang làm cái gì. Không phải hắn nói đã quên người ta sao, lại còn hành động giống như một người vợ vừa bị bỏ rơi. Một năm vừa rồi không có người ta không phải tốt lắm sao! Hứa Địch tỉnh táo lại, cười áy náy với Chu Bân, "Thực xin lỗi, vừa rồi là tôi quá lời."

            "Quên đi." Chu Bân khoát tay, "Có muốn về nhà không?" Nhìn thấy bạn mình bình tĩnh trở lại, Chu Bân cũng an tâm.

            "Đã một năm không gặp mọi người rồi, về sớm làm gì chứ." Hứa Địch lại ngồi xuống cùng mọi người nói chuyện. Hắn không muốn về nhà. Về nhà, khẳng định hắn sẽ lại nhớ đến Phàn Hạo Chất và những việc ngày hôm nay. Một năm nay hắn chưa thực sự quên được, lần này phải buông bỏ thôi. Cho dù không thoải mái cũng phải làm!

            Hứa Địch chơi đến nửa đêm mới về nhà. Vừa vào nhà hắn đã ngủ gục trên giường. Đến lúc tỉnh lại đã là buổi chiều. Hắn ăn tạm thức ăn trong tủ lạnh, rồi rảnh rỗi ngồi xem TV. TV đang phát tin gì hắn cũng không biết, điều khiển trong tay chuyển hết kênh này đến kênh khác. Hắn lúc này đã tỉnh, lại nhớ đến bóng dáng Phàn Hạo Chất ôm người khác. Lúc này hắn mới cảm giác được sự cô đơn, tịch mịch một năm qua chính là lời khẳng định trong tim hắn. Mỗi lần gọi tên Phàn Hạo Chất là một lần hắn cảm nhận được sự cô đơn của mình. Gọi đến trăm ngàn lần, rốt cục hắn mới nhớ đến mình đã muốn quên người ta, sao còn gọi tên làm gì? Như vậy vĩnh viễn sẽ không thể quên được. Mọi người đều nói cách nhanh nhất để quên người khác chính là tìm cho mình một người yêu mới. Hắn không biết mình có nên thử phương pháp này không?

            Hứa Địch một mình đến Tinh quang. Hắn muốn đi để quên Phàn Hạo Chất. Vào quán, chỉ chốc lát đã có người đến làm quen. Trông người này còn trẻ, thư sinh, đẹp trai. Có lẽ hắn có thể quên được Phàn Hạo Chất.

            Quen nhau vài ngày, Hứa Địch liền cùng cậu ta qua lại.

            Kế Chi Huyễn mỗi cuối tuần đều gọi điện cho Hứa Địch kêu hắn ra ngoài chơi cùng mọi người. Tuần này Hứa Địch nói muốn giới thiệu một người. Hắn đem cậu sinh viên theo. Mọi người chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, đôi mắt cậu ta cùng Phàn Hạo Chất khi xưa giống hệt. Bọn họ liếc nhìn nhau, xem ra Hứa Địch vẫn còn đang trầm mê trong giấc mơ về Phàn Hạo Chất!

            Chỉ một hai tháng sau, Hứa Địch cùng cậu sinh viên kia chia tay. Nguyên nhân chia tay ngay cả Hứa Địch cũng không rõ ràng lắm. Hắn nghĩ chỉ muốn chia tay. Hắn không thể yêu thương chàng trai kia. Phàn Hạo Chất lúc trước nói chia tay với hắn cũng giống như thế này? Hứa Địch không nghĩ ngợi nhiều. Hắn không muốn cuộc sống của chính mình còn tồn tại Phàn Hạo Chất.

            Hứa Địch lại cùng vài người khác qua lại. Bọn Kế Chi Huyễn đều nhìn ra những người này mang dáng dấp của Phàn Hạo Chất. Bọn họ chỉ là thế thân của Phàn Hạo Chất mà thôi. Loại quen nhau không thật tâm này, trong một năm Hứa Địch đã thay đổi không biết bao nhiêu người.

            Đối với sự thay đổi của Hứa Địch, Chu Bân lại cho rằng đó là dấu hiệu tốt. Ít ra hắn cũng đã thử bắt đầu lại với những người khác. Nhưng khi thấy Hứa Địch đổi người liên tục, người nào cũng có nét giống Phàn Hạo Chất, Chu Bân liền phát hiện vấn đề mấu chốt chính là Hứa Địch vẫn còn tưởng nhớ Phàn Hào Chất.

            "Hứa Địch, một năm nay cậu đã đổi bao nhiêu người bạn trai?" Chu Bân không thể không cùng Hứa Địch nói chuyện.

            "Không biết." Hứa Địch mệt mỏi nằm ở ghế sô pha.

            "Cậu suy nghĩ cái gì?" Chu Bân thấy Hứa Địch không vui cũng không buồn.

            "Tôi cái gì cũng chưa nghĩ đến”. Hứa Địch nhìn trần nhà.

            "Cậu còn yêu anh ta." Chu Bân cũng không muốn nhắc tới, nhưng bọn họ chia tay đã hai năm. Hiện tại nói đến Phàn Hạo Chất, chắc Hứa Địch cũng không quá xúc động.

            "Không biết." Bản thân Hứa Địch cũng không biết mình còn yêu Phàn Hạo Chất hay không. Việc hắn cùng người khác có quan hệ cũng là nghĩ đến Phàn Hạo Chất, muốn vì thế mà quên đi người ta.

            "Anh ta sao lại chia tay cậu?" Chu Bân cũng chỉ biết bọn họ chia tay, nhưng chưa bao giờ biết nguyên nhân.

            "Anh ta không yêu tôi ." Hứa Địch không quá dao động. Đã hai năm rồi, bao nhiêu đau xót đều đã nhạt nhòa.

            "Tôi nghe Kế Chi Huyễn kể bây giờ anh ta cũng không có quen với người nào quá lâu." Chu Bân không tin người kia lại không yêu Hứa Địch.

            "Anh ta đã thay đổi." Hứa Địch trả lời như chuyện chẳng liên quan đến mình.

            "Sao cậu không tìm anh ta nói chuyện? Hỏi xem hai người có thể quay lại với nhau không?" Chu Bân cảm thấy thay vì sống vô vị thế này, nếu Hứa Địch quay lại với Phàn Hạo Chất có lẽ sẽ hay hơn..

            "Đã chia tay hai năm rồi thì còn gì để nói. Nói rồi cũng sẽ giải quyết được gì? Yêu thì đến, ghét thì đi, không ai có thể khống chế." Một năm nay Hứa Địch chia tay biết bao nhiêu người, vì vậy hắn mới nhận ra chuyện này. Có lẽ bây giờ là thời điểm tốt nhất để buông tay khỏi Phàn Hạo Chất.

            "Nếu không yêu ai cũng đừng miễn cưỡng chính mình." Chu Bân cũng không đồng tình với hành động của Hứa Địch một năm qua.

            "Tôi biết. Tôi cũng mệt mỏi lắm, tim cũng đã chết rồi. Cũng chẳng muốn tìm ai nữa." Hứa Địch duỗi người. "Tôi còn phải nhanh làm việc, cậu đi lúc nào thì đi."

            Chu Bân đã nói hết nước hết cái, chuyện còn lại để bạn mình quyết định. Chu Bân mới rồi yêu một người phụ nữ nên hiểu được tâm tình của Hứa Địch. không nhiều lời liền trở về nhà.

            Sau lần nói chuyện đó, Hứa Địch đối với chuyện tình cảm cũng không còn hứng thú. Mỗi ngày hắn đều làm việc, sau đó cùng bạn bè ra ngoài chơi. Khoảng thời gian này, Hứa Địch từ một nhân viên kế toán được thăng chức trở thành trưởng phòng tài vụ. Với một người đàn ông mới 25 tuổi mà nói, việc này khiến con đường ngày sau của hắn càng rộng mở.

            Công ty Hứa Địch là công ty đa quốc gia, giám đốc cố ý muốn lũng đoạn thị trường nên tìm các chuyên gia trong mọi phương diện.

            Hứa Địch theo lệ thường nói thư ký chuẩn bị tốt tư liệu để tham dự buổi họp cho đúng giờ. Hắn cùng với các chuyên gia trong ngành nói chuyện vài câu. Tổng giám đốc mang theo một người vào giới thiệu. Đây là một vị luật sư phong phạm tuyệt vời, khuôn mặt anh tuấn. Cùng người này chào hỏi, Hứa Địch mới nhìn kĩ dung mạo người ta. Người này dáng vẻ anh khí, ánh mắt có vài phần tương tự Phàn Hạo Chất. Tự dưng lại nhắc đến cái tên đã muốn quên này! Hứa Địch day day huyệt Thái Dương nói với chính mình, hiện tại phải làm việc!

            "Đây chính là luật sư Chương Quân do tổng công ty bên Mỹ giới thiệu!" Tổng giám đốc nói. "Về sau mọi người phải hợp tác thật tốt đấy!"

            "Hy vọng có thể cùng mọi người hợp tác thật tốt!" Chương Quân tươi cười, ôn tồn nhìn mọi người xung quanh. Khi anh ta nhìn đến Hứa Địch, Hứa Địch phát hiện ánh mắt người này có ẩn ý. Nhưng khi hắn nhìn lại, anh ta đã đổi thành bộ dáng tươi cười. Có lẽ chính mình nhận nhầm. Hứa Địch cũng không để chuyện này trong lòng.

            Hội nghị kết thúc, Chương Quân chủ động mời Hứa Địch ờ lại.

            "Cậu chính là trưởng phòng tài vụ Hứa Địch?" Chương Quân tươi cười hỏi.

            "Phải. Chương luật sư có việc gì chăng?" Quan sát Chương Quân ở khoảng cách gần, Hứa Địch nhận ra trên người anh ta có mùi hương giống với Phàn Hạo Chất.

            "Hôm nay cậu có muốn ăn tối với tôi không?" Chương Quân thành thật mời Hứa Địch.

            Chắc tại Hứa Địch không từ chối được lời khẩn cầu này, hoặc nói hắn không cự tuyệt được cảm giác trên người anh ta. Hắn biết chính mình nên đáp ứng. Nhưng hắn lại nhìn ra trong mắt anh ta có thêm một tia “hứng thú”. Có lẽ vì tim đã chết, Hứa Địch mới liếc mắt đã nhìn ra Chương Quân mời hắn có dụng ý khác.

            "Anh muốn thăm dò tôi sao?" Hứa Địch không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi là phương pháp nhanh nhất

            "Đúng vậy. Cậu có đồng ý không?" Ánh mắt Chương Quân thật dịu dàng, làm cho Hứa Địch tự nhiên nghĩ tới Phàn Hạo Chất.

            "Chỗ nào? Bao giờ?" Ánh mắt Hứa Địch không hề nhìn anh ta.

            "Ở vườn hoa khách sạn. Tan tầm tôi tới đón cậu." Ánh mắt Chương Quân không vì Hứa Địch né tránh mà thu hồi. Ý tứ của anh ta càng thêm rõ ràng làm cho Hứa Địch cảm thấy bị ánh mắt nóng rực đó thiêu đốt.

            "Được. Nhưng nơi này là công ty. Đề nghị Chương luật sư thu hồi ánh mắt lại." Hứa Địch nói xong liền rời đi.

            Anh ta rất giống Phàn Hạo Chất. Thực sự rất giống! Ánh mắt anh ta cùng người kia đều có một tia anh khí, mùi hương trên người anh ta cùng người kia giống nhau, lại cả ánh mắt nóng rực đó nữa… Chỉ một lần chạm mặt khiến hắn hồi tưởng lại hơi thở của Phàn Hạo Chất. Hắn cảm thấy khó thở. So với những người trước đây hắn từng quen, người này lại càng giống Phàn Hạo Chất!

            Tâm tình đã chết của hắn lại bắt đầu mãnh liệt rung động. Hắn vẫn chưa thoát khỏi gông xiềng của Phàn Hạo Chất. Có lẽ cả đời này hắn cũng không thoát ra được! Vậy sao không một lần nữa nuôi hi vọng yêu thương với người này. Hắn biết mình thật ích kỉ, nhưng lại không có cách nào khống chế bản thân.

Hết chương 2
Chương 1 - Chương 3Mục lục

0 nhận xét :

Đăng nhận xét