[Đam mỹ] Bỗng nhiên quay đầu - Chương 1

Chương 2 - Mục lục
         
            "Chia tay đi." Một người đàn ông đeo kính cao lớn lạnh lùng mở miệng với một người đàn ông khác đang cúi đầu.

            "Chia… tay?" Người đang cúi xuống kinh ngạc ngẩng đầu lên

            "Tôi không còn yêu cậu nữa!" Người đeo kính thanh âm dịu dàng nói.

            "Anh…" Người kia ngẩng lên lại cúi xuống, miệng hắn giật giật muốn nói lại thôi.

            "Cậu sẽ tìm được người khác tốt hơn tôi." Người đeo kính bỏ lại một người đang đứng trân trân trong gió rời đi.

             Hạ màn! Bọn họ vậy là đã xong! Hứa Địch im lặng không nói gì. Hắn vẫn có lời muốn nói, nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng. Hắn sợ thuận miệng nói ra mấy câu đau lòng sẽ bị người ta cười nhạo sự yếu đuối của mình. Người ta không thương hắn? Người ta thậm chí không hề thương hắn! Hắn thà để người ta chia tay với lí do có người yêu mới, cũng không bằng lòng để người ta cứ vậy nói thẳng mặt "không còn yêu hắn nữa"! Hắn còn luyến tiếc người ta, hắn còn yêu thương người ta! Tại sao bọn họ chấm dứt thế này? Hắn từng ảo tưởng rằng hai người sẽ vĩnh viễn bên nhau. Mới thế mà đã… Người ta bỏ qua cảm nhận của hắn. Bọn họ đã sống chung năm năm, cuối cùng đổi lấy ba từ khiến hắn tan nát cõi lòng. Bỏ đi thôi!


            Trời nổi trận mưa phùn. Tại sao ông trời thích đổ mưa mỗi khi người ta chia tay? Có phải hay không ngay cả ông trời cũng muốn gia tăng một chút không khí bi thương cho người hữu duyên vô phận. Hứa Địch cúi đầu đứng sững không nhúc nhích, y nguyên tình cảnh lúc người kia rời đi.

            "Chàng trai à, trời mưa ." Người đi đường tốt bụng nhắc nhở Hứa Địch. Hứa Địch vẫn dại ra nhìn theo hướng người kia đi khuất. "Anh ấy nói chúng ta chia tay!". Mưa rơi xuống đẫm trên khuôn mặt đã tái nhợt, lại chảy xuống đôi môi đang thì thào của hắn. "Chia tay…” Hắn không rõ là mưa hay nước mắt đang chảy xuống đôi môi mình.

            Miệng Hứa Địch không ngừng thì thào "chia tay" , năm năm chuyện cũ như một bộ phim từng thước từng thước hiện lên trong đầu hắn.

            Năm thứ nhất, Hứa Địch gặp Phàn Hạo Chất. Bắt gặp ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy một dòng điện mãnh liệt chạy dọc theo thân thể. Hắn lần đầu tiên cảm giác được nội tâm rung động, có lẽ đây chính là tình yêu sét đánh mà mọi người thường nói. Hắn tâm tình rối loạn, giống một cô gái lần đầu biết yêu tiếp cận Phàn Hạo Chất. Cũng vì sự xuất hiện của Phàn Hạo Chất, Hứa Địch biết được thế giới tình cảm của mình trống rỗng nhiều năm như vậy bởi hắn thích đàn ông. Ánh mắt rung động kia cũng làm cho Phàn Hạo Chất rơi vào lưới tình. Vì thế Phàn Hạo Chất trở thành mối tình đầu của Hứa Địch.

            "Mối tình đầu có phải hay không đều ngây ngô?" Khóe môi Hứa Địch hiện lên một tia cười khổ. Là ngọt ngào? Mối tình đầu khiến hắn cảm nhận được sự ngọt ngào. Thời điểm Phàn Hạo Chất lần đầu tiên hôn hắn, hắn cảm thấy như mình đang say, tựa như toàn bộ thế giới đều vì hắn mà hát ca. Hứa Địch nhẹ nhàng dùng ngón tay run rẩy của mình mơn trớn đôi môi đang lạnh như băng. "Hạo Chất… Tôi yêu cậu." Chính là lúc đó, Hứa Địch nói lời yêu thương đầu tiên sau một nụ hôn ngây ngô.

            "Cậu gì ơi, cậu này…" Hứa Địch mơ hồ đích nghe thấy hai tiếng gọi nhỏ.

            Hứa Địch tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện, Chu Bân đang gọt hoa quả bên cạnh.

            "Chu Bân, tôi làm sao vậy?" Hứa Địch không nghĩ hắn đang ở bệnh viện. Hắn không phải đang ở trên đường sao… Hạo Chất… Hứa Địch lại nghĩ tới câu chia tay tàn nhẫn của Phàn Hạo Chất.

            "Đêm qua mưa lớn như vậy, cậu không có việc gì đứng dầm mưa ở ven đường!" Chu Bân tức giận đưa cho Hứa Địch một cốc nước.

            "Tối hôm qua… Tôi như thế nào lại ở bệnh viện?" Hắn vì quá đau đớn, không có cảm giác mình đang đứng dưới trời mưa to.

            "Cậu…" Chu Bân ngập ngừng một chút, "Cậu bị mưa to, toàn thân ướt đẫm, sốt cao rồi té xỉu. Người qua đường đem cậu đưa đến bệnh viện, tìm được số điện thoại của tôi trong ví da." Chu Bân bình tĩnh miêu tả tình huống lúc đó.

            "Ừ." Hứa Địch mệt mỏi nằm ở trên giường. "Tôi mệt quá." Hắn nhắm mắt lại. Biểu hiện lạnh lùng của Phàn Hạo Chất lại hiện ra trước mắt. Hạo Chất… Hứa Địch xoay lưng về phía Chu Bân, không thể để người khác thấy hắn rơi nước mắt.

            "Tôi đi mua cơm trưa , cậu nghỉ ngơi trước đi." Chu Bân lại rót một cốc nước đặt bên cạnh Hứa Địch, xoay người rời đi. Đóng cửa phòng lại, Chu Bân mới thở dài. Ngày hôm qua nửa đêm điện thoại trong nhà vang lên giống như đòi mạng, là Phàn Hạo Chất - bạn trai Hứa Địch. Hạo Chất ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói với hắn, Hứa Địch trên đường gặp mưa phát sốt phải nằm viện , kêu hắn đến bệnh viện chiếu cố Hứa Địch. Hạo Chất nói đã chia tay với Hứa Địch. Chu Bân nhìn bên ngoài trời mưa tầm tã thì kinh hãi, lập tức tới bệnh viện tìm bạn hắn.

            Bọn họ chia tay? Ngay cả Chu Bân cũng giật mình. Nếu không phải chính tai nghe được Phàn Hạo Chất lạnh lùng nói với hắn, lại nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Hứa Địch, chỉ sợ hắn cả đời đều không thể tin Hứa Địch lại gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay. Hồi còn đi học, Phàn Hạo Chất mỗi ngày đều cẩn thận chăm chút cho Hứa Địch, hỏi han ân cần, còn ở trước mặt bạn bè nói yêu Hứa Địch. Nhưng hiện giờ… Chu Bân nghĩ đến giọng nói lạnh lùng của Phàn Hạo Chất ngày hôm qua chắc chắn không phải là giả. Xem ra đúng là Phàn Hạo Chất đã đá Hứa Địch. Hắn không thể giúp bạn tốt của mình bớt đau đớn khổ sở, nhưng hắn có thể cảm nhận được nỗi đau của tên kia!

            Chu Bân mua cơm trưa trở về, vừa mới tiến vào cửa đã bị bộ dáng của Hứa Địch dọa ngây người. Hứa Địch đang ngẩn ngơ cầm một mảnh thủy tinh vỡ đặt trên cổ tay.

            "Hứa Địch, cậu đang làm cái trò gì vậy!" Chu Bân từ xa vọt tới bên cạnh Hứa Địch đoạt lấy mảnh thủy tinh nhỏ.

            "Chu Bân? Cậu đã trở lại?" Hứa Địch đang nhìn chằm chằm cổ tay, ánh mắt chuyển hướng Chu Bân cười nhàn nhạt nói. "Tôi chỉ rất hiếu kì, rạch một đường không biết có đau hay không!"

            "Cậu đang nói gì vậy!" Chu Bân nhanh nhẹn chộp lấy cổ tay Hứa Địch ."Đừng có nghĩ vớ vẩn!"

            "Tôi rất nhớ cha mẹ mình." Hứa Địch tùy ý để Chu Bân cầm lấy tay mình, khuôn mặt tươi cười nhuốm một mảng sầu bi.

            Chu Bân thả lỏng cổ tay đang nắm chặt. Hắn biết tâm hồn Hứa Địch đã không còn ở đây. Cha mẹ Hứa Địch đã mất sớm vì tai nạn xe khi hắn còn đang học trung học. Mất tới một năm, Hứa Địch mới thoát khỏi thống khổ. Mà hiện tại…Có thể nói toàn bộ tâm tình Hứa Địch đặt vào việc Phàn Hạo Chất bỏ rơi hắn.

            "Cha mẹ hẳn rất nhớ tôi." Hai hàng nước mắt theo khuôn mặt Hứa Địch chảy xuống, đôi mắt dại ra nhìn chằm chằm phía trước, không rõ đang nhìn gì.

            "Hứa Địch, đừng giày vò chính mình." Chu Bân đem hắn ôm vào trong ngực.

            Có lẽ là nhiệt độ của lồng ngực khiến Hứa Địch cảm thấy ấm áp, hắn ôm chặt Chu Bân nức nở "Chia tay… Anh ấy nói chia tay… Chia tay…” Hứa Địch một lần lặp lại một lần, như không muốn chấp nhận sự thật

            "Ừ. Tôi đã biết. Cậu khóc đi, khóc xong rồi liền đem hắn quên đi." Chu Bân đau lòng. Hắn cùng Hứa Địch quen nhau đã hai mươi năm. Khi nghe người yêu của bạn thân mình là đàn ông, hắn đúng là đã bị đả kích không nhỏ. Sau lại thấy bọn họ cùng những cặp đôi khác không khác biệt, Chu Bân cũng từ từ chấp nhận. Dù sao quan hệ bạn bè mười mấy năm cũng không dễ dàng từ bỏ. Bọn họ đã từng chia sẻ vui buồn từ nhỏ, lần này cũng không ngoại lệ.

            Hứa Địch từ nức nở biến thành thổn thức, chỉ chốc lát liền bình tĩnh lại. "Thực xin lỗi, lại để cậu chê cười." Hứa Địch buông Chu Bân ra, lau đi nước mắt trên mặt.

            "Đừng nói cái gì thực xin lỗi, cũng không phải lần đầu tiên nhìn bộ dáng này của cậu, từ nhỏ đến lớn cũng không biết xem qua bao nhiêu lần." Chu Bân trêu chọc khiến cho Hứa Địch cảm thấy thoải mái một chút.

            "Tôi không sao, xuất viện thôi. Tôi còn muốn đi làm." Hứa Địch cố làm ra vẻ thoải mái, cho dù trong lòng hắn vẫn đau xót như trước, nhưng lại không muốn khiến cho bạn bè của mình lo lắng. Thất tình, chính là một con đường tất yếu trong cuộc sống. Trên thế giới có mấy người chưa từng thất tình đâu!

            "Tên cuồng làm việc. Hôm nay là thứ bảy" Chu Bân thu thập mảnh vỡ của cốc thủy tinh bên giường

            "Thứ bảy? Tôi quên mất." Hứa Địch thu hồi bộ mặt thoải mái lúc trước. Hắn sao  lại quên hôm nay là thứ bảy. Ngày hôm qua là thứ sáu, chính là ngày cuối cùng trong chuỗi kì nghỉ hai tháng ở Mĩ quốc trở về. Ở sân bay, hắn không để ý ánh mắt của người khác đem Hạo Chất ôm chặt, nói về hai tháng nhớ nhung của hắn. Lúc đó khuôn mặt Hạo Chất không có chút vui sướng, hắn còn tưởng rằng Hạo Chất mệt mỏi… Nụ cười của Hạo Chất lúc đó trong trí nhớ của hắn biến thành sự thương hại. Buổi tối Hạo Chất lại muốn hắn ra ngoài nói chuyện…

            "Ngày mai hãy ra viện. Nằm lại thêm một ngày nữa để theo dõi xem sao." Chu Bân sợ hắn về nhà nhìn thấy đồ vật nào đó liên quan đến Phàn Hạo Chất lại chạm vào nỗi đau, khiến hắn làm chuyện gì có lỗi với cha mẹ đã khuất.

            "Không cần. Tôi không bị bệnh mà." Hứa Địch bấm nút gọi y tá trên giường bệnh.

            "Vậy về nhà tôi đi. Bố mẹ tôi cứ mong cậu mãi. Cậu cũng thích ăn đồ mẹ tôi nấu còn gì" Là bạn bè từ nhỏ nên hai người đều rõ bố mẹ của nhau, ăn ngủ cùng nhau cũng là chuyện thường.

            "Tôi…" Hứa Địch định nói lại bị tiếng chuông xen ngang.

            "A lô?" Hứa Địch nghe điện thoại.

            "Hứa Địch, tôi là Kế Chi Huyễn." Đầu dây bên kia là thanh âm của một người trạc tuổi Hứa Địch.

            "Ừ. Chuyện gì?" Kế Chi Huyễn là bạn cùng đại học của Phàn Hạo Chất. Hứa Địch biết hắn cũng là thông qua Hạo Chất. Bọn họ là bạn bè tốt của nhau.

            "Tối nay có rảnh không? Ra ngoài chơi đi!"

            "Tôi… Tối nay tôi không rảnh. Thực xin lỗi." Bọn họ đi chơi khẳng định sẽ gọi cả Hạo Chất. Hắn không biết phải dùng thái độ gì để đối mặt với người ta.

            "Thật sao. Vừa rồi tôi gọi Hạo Chất hắn cũng nói không rảnh. Hai người các cậu sẽ không cuồng hoan sau lưng chúng tôi đấy chứ!" Kế Chi Huyễn lấy bọn họ trêu chọc.

            "…” Hứa Địch không có đáp lời, hắn không muốn nói bọn họ đã chia tay, những từ mà hắn thực sự không muốn nói.

            "Ừm… Cậu hiện tại đang ở đâu?" Kế Chi Huyễn thấy Hứa Địch không trả lời, cảm thấy chuyện đùa của mình có điểm tẻ ngắt, thật nhanh thay đổi một chủ đề khác.

            "Trên đường." Hứa Địch nói dối. Hắn không nghĩ sẽ nói cho Kế Chi Huyễn biết mình đang ở bệnh viện. Kế Chi Huyễn khẳng định sẽ gọi cho Phàn Hạo Chất. Phàn Hạo Chất sẽ nghĩ thế nào?

            "Vậy tôi đây không quấy rầy cậu nữa, tôi đi tìm những người khác."

            Hứa Địch kết thúc cuộc gọi. Chu Bân đang cùng y tá làm thủ tục xuất viện . Hiện tại nơi này không có ai, hắn cũng không cần gắng gượng kiên cường. Hứa Địch ngã ngồi trên giường bệnh, trong đầu đều là hình ảnh của Phàn Hạo Chất. Lần đầu gặp, lần đầu hôn, lần đầu hai người có được nhau… Cuối cùng, cũng không thể không tới một đêm mưa to… Hắn cả người phát run, âm thanh của Hạo Chất lạnh như băng…

            Cửa mở.

"Hạo Chất!" Hứa Địch theo bản năng gọi một tiếng từ tận đáy lòng.

            "Có thể xuất viện rồi." Người mở cửa là Chu Bân.

            Trái tim Hứa Địch thắt chặt lại. Không phải là người mà hắn tưởng nhớ. Người kia sẽ không bao giờ làm bạn hắn, an ủi hắn mỗi khi hắn bị bệnh nữa! Hắn đầu óc trống rỗng đi theo Chu Bân, giống một con rối không có cảm tính.

            Tới nhà cha mẹ Chu Bân, bác trai, bác gái đều đau xót đem Hứa Địch ôm vào trong lòng an ủi. Bọn họ biết hắn thất tình , nhưng không biết người đá hắn lại là đàn ông!

            Hứa Địch căn bản không biết chính mình ăn cơm như thế nào, ăn cái gì, như thế nào tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ. Trong đầu hắn vẫn là Phàn Hạo Chất, Phàn Hạo Chất đang cười, đang thương tâm, đang ôm hắn, đang an ủi hắn… nhưng lại không biết hắn đang rơi lệ.

            Cuối tuần rồi cũng đi qua. Hắn đi làm đều do Chu Bân đưa đón. Hoàn hảo Chu Bân không có bạn gái, nếu không nhất định muốn chia tay. Hứa Địch giống cái xác không hồn. Ba bốn tháng liền, hắn không có giải trí sau giờ tan tầm, chỉ có ở công ty, hoặc ở nhà Chu Bân.

            Hứa Địch như kẻ mất hồn bị cấp trên kêu đến khiển trách. Hắn là nhân viên kế toán, bởi vì tâm tình còn ở chỗ khác, số liệu sai, ghi chép thiếu. Cấp trên biết hắn thất tình, khuyên hắn phải tiếp tục vì chính mình. Đàn ông không có phụ nữ đã là cái gì, công tác thật tốt tự nhiên sẽ có. Hứa Địch cười khổ một chút, tình cảm của hắn cùng với phụ nữ không có quan hệ. Cấp trên của hắn nếu biết sự thật có hay không lập tức đuổi việc hắn. Sau bài “phát biểu” của cấp trên, Hứa Địch vẫn là như thế lặp lại một tháng tiếp theo. Cấp trên bất đắc dĩ đành phải ra cảnh cáo, nếu hắn còn như vậy chỉ có thể tìm cho hắn một công việc khác. Công ty cũng không muốn mất đi nhân tài như Hứa Địch, nhưng lại không thể để hắn coi công việc như trò chơi.

            Bất đắc dĩ Hứa Địch phải sử dụng đầu óc để làm việc. Hắn phát hiện chính mình đã ở nhà Chu Bân được nửa năm. Hồi tưởng một chút về cuộc sống nửa năm nay, lại chính là một khoảng trống rỗng. Hắn nửa năm nay đã làm những gì? Đã nửa năm trôi qua, nửa năm đau buồn vì Phàn Hạo Chất. Hứa Địch rời khỏi nhà Chu Bân trở lại nhà mình.

            Trở về nhà, ngôi nhà không có hơi thở của con người, Hứa Địch cảm giác được sự cô tịch. Ngôi nhà đã vắng bóng một người. Hắn cẩn thận đem ảnh chụp, quần áo, đồ dùng của Phàn Hạo Chất thu thập gói gém toàn bộ. Hắn muốn ném đi nhưng lại luyến tiếc, dù sao đã cùng người ta ở chung năm năm. Năm năm , nơi này dính đầy mùi hương của Phàn Hạo Chất, tuy rằng đã lâu không có ai ở, nhưng mùi hương này vẫn như trước tồn tại. Hứa Địch ôm quần áo Phàn Hạo Chất, chôn mặt vào đó hít một hơi thật sâu. Hương thơm của Hạo Chất giống như bị hắn ôm vào trong ngực. Hứa Địch nhịn không được lại rơi lệ. Hắn nói với chính mình, đây là lần cuối cùng vì Hạo Chất thương tâm. Bọn họ sớm đã kết thúc. Hắn muốn đem đoạn trí nhớ này chôn thật sâu, không muốn chạm đến nữa.

            Dọn dẹp xong nhà cửa, hắn đem công việc mang từ công ty ra làm. Vừa thấy mới biết được nửa năm nay hắn thực sự đã mất trí, những khoản thanh toán cứ rối tinh rối mù. Xem ra chưa bị đuổi việc là do cấp trên đối với hắn nhân từ. Hắn thức trắng đêm, cố đuổi cho kịp công việc trong nửa tháng. Ban ngày hắn uống cà phê để làm việc, tối đến ngủ một giấc ngắn rồi lại tiếp tục. Cứ như vậy vội vã bận rộn, một tháng làm việc không ngừng nghỉ, rốt cục đem công việc nửa năm làm tốt, cấp trên lần thứ hai khích lệ Hứa Địch. Chỉ có bản thân Hứa Địch hiểu được, khi hắn không ngừng làm việc mới không có thời gian mà suy nghĩ về Phàn Hạo Chất.

            Chu Bân nhìn thấy Hứa Địch liền phát hiện hắn gầy hẳn một vòng, biến thành một cây sậy. Hứa Địch thân cao mét tám, trước kia cùng Phàn Hạo Chất thường xuyên đi tập thể hình, dáng người hắn đúng tiêu chuẩn vai rộng eo thon, trên mặt tự tin tươi cười toát ra vẻ đẹp trai. Hiện tại nhìn hắn hai má hóp lại, xương gò má nhô ra, chỉ sợ đi trên đường cũng bị gió thổi bay.

            "Hứa Địch, một tháng nay cậu có ăn gì không vậy?" Chu Bân nói tuy có hơi khoa trương, nhưng nhìn bộ dạng Hứa Địch bây giờ thật không thể không hoài nghi.

            "Có ăn." Hứa Địch tiếp tục chúi đầu vào công việc.

           "Ăn cái gì?" Chu Bân cảm thấy cao hứng vì Hứa Địch đã thoát khỏi bóng ma của Phàn Hạo Chất.

            "Mì gói." Hứa Địch trả lời đơn giản.

            "Mì gói? Loại đồ vật này có thể có dinh dưỡng sao?" Trách không được một tháng hắn biến thành như vậy ."Tôi mang cậu đi ăn cái gì đó." Chu Bân cướp cây bút trong tay Hứa Địch, kéo hắn đi ăn.

            "Tôi không rảnh , còn có rất nhiều việc phải làm." Hứa Địch đem bút một lần nữa cầm trong tay.

            "Ăn xong rồi lại làm." Chu Bân kéo Hứa Địch ra khỏi cửa.

            Chu Bân như muốn bổ sung cho Hứa Địch toàn bộ dinh dưỡng của một tháng qua, ăn xong đồ ăn Trung Quốc lại ăn cơm Tây, ăn xong cơm Tây liền đi ăn đồ nướng. Cho đến khi Hứa Địch ăn một miếng cũng không vào mới chấm dứt. Chu Bân có dặn dò Hứa Địch về sau phải ăn cơm ngon. Hắn sẽ nói với mẹ ở nhà nấu cơm rồi đem cho Hứa Địch, dù sao hai nhà bọn họ cũng không xa.

            Mẹ Chu cũng rất vui vẻ. Chiếu cố đứa nhỏ đã mất đi tình yêu thương của cha mẹ, một ngày ba bữa đều không có vấn đề gì. Hứa Địch làm xong công việc của mình lại hướng công ty xin thêm việc để làm, nếu công ty không có việc, hắn lại nhận cả việc tư đem về nhà. Với Hứa Địch mà nói, mỗi ngày không ngừng bận bịu chính là hạnh phúc. Đã lâu hắn không còn nghĩ đến Phàn Hạo Chất . Hắn còn không có thời gian để suy nghĩ chính mình đang cô đơn, tịch mịch, chỉ có công việc và công việc. Cho dù Kế Chi Huyễn hoặc là bạn bè khác ngẫu nhiên điện thoại đến tán gẫu hai ba câu, gọi hắn đi ra ngoài chơi hắn đều từ chối toàn bộ.

            Vốn trong lúc bận rộn thời gian trôi đi rất nhanh, nửa năm trước đã là quá khứ. Hứa Địch làm việc, chưa từng phát hiện mình đã được thăng chức , tiền lương được thêm năm vạn một tháng . Nhờ mẹ Chu chiếu cố, hắn đã khôi phục bộ dáng trước kia, không còn là cây sậy nữa.

            Chu Bân nhìn thấy Hứa Địch khôi phục, lại muốn hắn thoát khỏi tình trạng làm việc cả ngày. Hắn đem Hứa Địch kêu ra ngoài uống rượu, ăn cơm. Một lần, hai lần, ba lần… Sau một thời gian, Hứa Địch tự nhiên sẽ không muốn liều mạng làm việc như cũ nữa. Đúng là mọi người đều chậm rãi thay đổi, muốn thử một chút hương vị khác của cuộc sống. Chu Bân cũng thuận lợi đem Hứa Địch giải thoát khỏi công việc, làm cho hắn khôi phục lại bộ dáng trước kia.

Hết chương 1
Chương 2 - Mục lục

0 nhận xét :

Đăng nhận xét