[Đam mỹ] Bỗng nhiên quay đầu - Chương 3

Chương 2 - Chương 4Mục lục

Tan tầm, Hứa Địch ra khỏi đại sảnh đã thấy Chương Quân đứng bên một chiếc xe BMWs đợi hắn. Hắn trực tiếp lên xe cùng Chương Quân đi khách sạn Hoa Viên. Dọc đường, cả hai đều không nhiều lời. Chương Quân chuyên tâm lái xe, hắn chuyên tâm ngồi trong xe. Hắn không nhìn Chương Quân, cũng không biết Chương Quân đang suy nghĩ cái gì. Mà chính Hứa Địch cái gì cũng đều không muốn nghĩ.

Tới khách sạn Hoa Viên, Chương Quân đã đặt bàn trước.

"Muốn ăn cái gì?" Chương Quân nhìn thực đơn trong tay.

"Miễn là đồ ăn tối." Hứa Địch liền nói, ngay cả thực đơn cũng không thèm mở ra.

"Không cần giúp tôi tiết kiệm." Chương Quân cười cười nói đùa.

"Tôi ăn cái gì hương vị cũng đều giống nhau." Hứa Địch cũng vui đùa cười cười. Chương Quân cùng Phàn Hạo Chất không giống nhau! Phàn Hạo Chất cũng sẽ đặt bàn trước, khiến hắn không cần lo lắng, nhưng người ta sẽ không thay hắn gọi món ăn. Phàn Hạo Chất sẽ ở một bên mềm mỏng hỏi hắn có muốn ăn tôm hùm hay không, có muốn ăn thịt bò hay không… Nếu hắn gật đầu hoặc mỉm cười, Phàn Hạo Chất sẽ gọi món đó. Hắn cũng không phải không có món ăn ưa thích, nhưng hắn muốn hưởng thụ cảm giác ngọt ngào khi yêu. Mà Chương Quân không phải người yêu hắn. Hắn cũng không có lý do yêu cầu Chương Quân điều gì. Chỉ là hắn không tự chủ được nhớ tới Hạo Chất nên so sánh mà thôi.


"Đầu bếp khách sạn năm sao nghe cậu nói như vậy sẽ thương tâm mà chết đó." Chương Quân cố ý khoa trương nói đùa.

"Tôi đây cũng chỉ có thể nhắm mắt mà nói ăn đều ngon thôi." Hứa Địch khách khí tươi cười.

"Vậy cho tôi hai phần thịt bò vừa chín tới, một chai Whiskey 25 năm. Đúng rồi, thêm hai phần canh măng bách hợp cùng hai phần điểm tâm ngọt, đậu hũ hạnh nhân." Chương Quân gọi xong món, nhìn Hứa Địch với ánh mắt có lỗi nói: "Đều là những món tôi thích ăn, không biết có hợp khẩu vị cậu không?"

"Cũng đều là những món tôi thích nhất." Hứa Địch trên mặt tươi cười, trong lòng lại ngạc nhiên. Vì sao Chương Quân lại biết hắn thích ăn thịt bò vừa chín tới, vì sao lại biết hắn thích dùng canh măng bách hợp sau khi ăn thịt bò xong? Hai món này, một món Tây một món Trung không hề hợp, cũng chỉ là sở thích cá nhân của hắn thôi. Vậy mà Chương Quân còn biết món hắn thích nhất là điểm tâm ngọt đậu hũ hạnh nhân? Chương Quân còn nói đây là những món anh ta thích nhất, quả thật quá trùng hợp. Ngay cả Phàn Hạo Chất cũng không thể ăn đậu hũ hạnh nhân sau khi dùng xong thịt bò, chỉ gọi một phần cho Hứa Địch. Chẳng lẽ thế giới này thật sự có người có khẩu vị giống hắn như đúc? Hứa Địch không ngốc. Hắn biết tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Hứa Địch vẫn như trước duy trì nụ cười tao nhã. "Luật sư Chương, công phu theo đuổi người khác của anh thật lợi hại." Bỏ khẩu vị giống nhau qua một bên, riêng chai rượu Whiskey 25 năm lại không thể cũng trùng hợp đến vậy. Hứa Địch năm nay 25 tuổi.

"Ha hả, phải không vậy? Nếu công phu theo đuổi của tôi thực sự lợi hại, 26 năm nay cũng sẽ không độc thân!" Chương Quân nói như chính mình đáng thương vạn phần.

"Anh theo đuổi một người hẳn sẽ tìm hiểu cặn kẽ thông tin của người đó đúng không?”

"Ha hả, cậu thật sự thông minh. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."  Chương Quân ghé sát vào mặt Hứa Địch. "Tôi rất thích người thông minh!"

Trong nháy mắt, Hứa Địch lùi lại rất nhanh. Chương Quân này tỏa ra mùi vị nguy hiểm, không giống với Phàn Hạo Chất. Phàn Hạo Chất chưa bao giờ dùng đôi mắt ẩn chứa dục vọng trắng trợn nhìn hắn như thế. Không giống, bọn họ không giống nhau! Trong mắt Phàn Hạo Chất lúc nào cũng tràn đầy yêu thương... Chỉ trừ một lần... Chính là đêm mưa to hôm đó...

"Cậu muốn gì nào?" Chương Quân đem miếng thịt bò của Hứa Địch cắt thành từng miếng nhỏ, rồi bỏ lại đĩa cho hắn.

"Anh nên tăng lương cho thám tử tư của mình ấy." Hứa Địch lấy dĩa đem miếng thịt bò bỏ vào trong miệng. Chương Quân làm thực sự hoàn hảo, ngay cả khi hắn cảm thấy khó chịu khi người khác làm cho mình. Thực ra không phải hắn chán thịt bò, mà trước đây ở cùng Phàn Hạo Chất, Hạo Chất nói cắt nhỏ như vậy ăn mới ngon. Giờ đây không còn bên nhau, Hứa Địch quay ra ghét thịt bò cắt miếng nhỏ.

"Đương sự khen ngợi như vậy, tôi là người gây tai họa đành phải làm theo thôi." Chương Quân vẫn duy trì giọng điệu đùa giỡn như vậy.

"Tài ăn nói của luật sư thật đáng khâm phục." Hứa Địch không thích điệu bộ lúc nào cũng giỡn cợt của Chương Quân. Phàn Hạo Chất vui đùa đều đúng nơi đúng chỗ. Chương Quân lúc nào cũng nói đùa như vậy lại khiến người khác cảm thấy không đứng đắn. Ở cùng một chỗ với Chương Quân, hắn lại thấy anh ta cùng Phàn Hạo Chất không giống nhau.

"Ý nghĩ của kế toán viên cao cấp thật linh hoạt!" Chương Quân vẫn một câu giỡn một câu như cũ.

"Ý nghĩ linh hoạt này đã sớm cháy rụi rồi." Hứa Địch nhẹ lay động chén rượu, lại nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly kia, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm. "Quá ngọt sẽ khiến người ta chán ghét."

Chương Quân hiểu được Hứa Địch nói đến thái độ quá ân cần của mình. Anh không hề ngại ngùng cười nói: "Quá đắng sẽ không được yêu thương." Anh chỉ nói sự thực. Có người nào lại thích người yêu mình suốt ngày phụng phịu, nói năng cộc cằn.

Hứa Địch không đáp lời. Một năm trước hắn không ngừng đổi người yêu chính bởi vì hắn "quá đắng”, ngay cả tươi cười cũng là miễn cưỡng. Người nào cùng hắn ở một chỗ sẽ cảm thấy áp lực rất lớn, không có biện pháp khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ. Cho dù có thích hắn đến thế nào, cuối cùng cũng không thể chịu được, chỉ có thể chia tay.

Chương Quân cũng không nói thêm. Hai người dùng bữa xong, Chương Quân đưa Hứa Địch về nhà . Không cần nói địa chỉ cụ thể anh cũng biết. Thám tử tư sao có thể bỏ qua địa chỉ nhà Hứa Địch. Chương Quân chở Hứa Địch đến cửa nhà. Hứa Địch không mời Chương Quân vào, anh cũng hiểu và rời đi.

Hứa Địch không biết mình để lại ấn tượng gì cho Chương Quân, nhưng Chương Quân lại khiến hắn cảm thấy thật quá giảo hoạt. Hắn không thích cái cảm giác này. Mùi vị giống Phàn Hạo Chất hắn cảm thấy lúc ban đầu cũng đều biến mất. Có thể ấn tượng của Chương Quân với Hứa Địch không tồi, nên anh không ngừng gọi điện thoại rủ Hứa Địch ra ngoài. Hứa Địch đều lấy lý do bận làm việc để từ chối.

Công việc của Hứa Địch đúng là rất bận rộn. Công ty mở rộng nghiệp vụ, lượng chi tiêu không nhỏ, mỗi một số liệu hắn đều phải xác nhận đi xác nhận lại. Tăng ca liền biến thành việc thường xuyên.

Hứa Địch ra khỏi công ty để hít thở một chút không khí se lạnh của tháng mười, tinh thần cũng trở nên thoải mái hơn nhiều. Hắn đi đến bãi đỗ xe.

"Hứa Địch." Phía sau truyền đến một tiếng gọi, nghe có vẻ quen tai.

Hứa Địch xoay người, thấy Chương Quân mặc trang phục thường ngày đang ở phía sau hắn mỉm cười. Hạo Chất! Hứa Địch thiếu chút nữa xúc động trốn chạy như quá khứ, chân vừa muốn bước lại ngừng. Không phải người ấy! Có lẽ tại ngọn đèn ban đêm mờ ảo. "Luật sư Chương tìm tôi có việc gì?"

"Hứa Địch, đừng nhìn tôi như sinh vật lạ vậy, cậu khỏe không?" Chương Quân chậm rãi đến gần Hứa Địch, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.

Ánh mắt đó thật quen thuộc. Sự dịu dàng đó hắn không cách nào quên. Hạo Chất! Hứa Địch ở trong lòng thốt ra một câu. Thì ra hắn không thể quên người ta. Quên không được, hắn sẽ suốt đời phải sống trong gông xiềng! Hứa Địch cắn chặt môi dưới, cúi đầu. Hai năm nay hắn cố quên, cuối cùng chính vì người đàn ông trước mặt này mà tìm được đáp án. Hắn không có khả năng quên được người ấy!

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Chương Quân chạy tới bên cạnh Hứa Địch, nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau.

Đã lâu không được ôm. Cái ôm tản mát hơi thở cùng sự dịu dàng của Hạo Chất. Hắn tưởng niệm điều này đã bao nhiêu lâu? Hắn còn nhớ rõ lần cuối cùng nhận được cái ôm ấm áp từ Hạo Chất là đêm trước khi hắn đi Mỹ. Hạo Chất nói sẽ rất nhớ hắn, sẽ gọi điện thoại cho hắn. Nhưng kết quả là, tối hôm đó... "Đồ lừa đảo! Anh là kẻ lừa đảo." Hứa Địch nức nở, bả vai cũng theo đó mà run run.

"Tôi không có lừa cậu." Tuy rằng Chương Quân nghi hoặc, nhưng anh vấn rất vững vàng, chờ Hứa Địch bình tĩnh trở lại.

Đây là giọng Chương Quân, không phải Hạo Chất! Hứa Địch đem kí ức cùng Phàn Hạo Chất chôn ở đáy lòng. Hắn đem tình cảm của mình che giấu thật tốt, sau đó bình tĩnh nói: "Luật sư Chương...”

"Đừng xa lạ như thế!" Chương Quân cuống quít cắt ngang.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Hứa Địch vùng khỏi vòng tay của Chương Quân. Nơi đó rất nguy hiểm, khiến cho hắn không thể khống chế được chính mình mà nhớ tới Phàn Hạo Chất.

"Tôi rất nhớ cậu. Hẹn cậu cậu cũng không chịu ra ngoài. Tôi chỉ còn cách chờ cậu tan sở." Chương Quân có vẻ cô đơn nói, biểu hiện cực kỳ giống Phàn Hạo Chất, khuôn mặt ủy khuất làm cho người ta không thể tức giận.

Hứa Địch không thể làm ngơ trước biểu hiện này của Chương Quân, lời nói trở nên mềm mỏng hẳn: "Sau này đừng gọi đến công ty, gọi vào di động của tôi hoặc điện thoại bàn ở nhà. Công ty là nơi làm việc!"

"Được." Nụ cười trở lại trên khuôn mặt của Chương Quân, thần sắc anh trở nên tốt hơn nhiều. "Cậu có muốn cùng tôi đi ăn đêm không?"

Không thể phủ nhận, thái độ lấy lòng của Chương Quân cực kỳ giống Phàn Hạo Chất. Hứa Địch bắt đầu bị mê hoặc, ấn tượng ban đầu có thể thay đổi sao? Tên cáo già Chương Quân này giờ lại còn biết lấy lòng hắn. Cũng chỉ có thể dùng hành vi trước đây của Hạo Chất để miêu tả thái độ Chương Quân lúc này.

"Đi với tôi một chút thôi. Tôi đã đợi cậu ở đây ba tiếng rồi. Không tin cậu sờ tay tôi mà xem." Chương Quân sợ Hứa Địch không tin lời mình, lập tức cầm lấy tay hắn.

“Đúng là lạnh như băng. Anh ta chờ bên ngoài cũng rất lâu rồi.” Hứa Địch không rõ tại sao Chương Quân lại đối với hắn tốt như vậy. Chẳng lẽ đây cũng là thủ đoạn theo đuổi của anh ta? Bất luận là cái gì, hiện tại hắn muốn đi cùng người này. "Được rồi."

"Tôi không lái xe đến." Chương Quân cười ra vẻ có lỗi.

"Lên xe đi." Hứa Địch tắt hệ thống báo trộm, ngồi vào ghế lái.

"Hôm nay cậu làm việc có vất vả không? Có muốn mua ít đồ về nhà ăn?" Chương Quân quan tâm hỏi han khi thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt Hứa Địch.

"Không cần, nhà tôi cũng có đồ ăn." Hứa Địch nhận ra sự quan tâm trong mắt Chương Quân. "Mời tôi đi ăn khuya, lại về nhà tôi, còn không đi xe. Có phải anh tính toán muốn ngủ lại ở nhà tôi không?" Hứa Địch lạnh lùng mở miệng. Hắn thẳng thừng bày tỏ thái độ.

"Tôi thật không có ý như vậy. Chỉ vì nhìn thấy cậu mệt mỏi, tôi không đành lòng để cậu cùng đi ăn khuya ở bên ngoài." Chương Quân nói thật lòng.

"Tôi đây hiểu lầm." Hứa Địch cười cười ra vẻ có lỗi, nhưng nhìn lại không giống xin lỗi. Chương Quân cũng không giải thích thêm.

Tới nhà Hứa Địch, hắn mệt ngã ra sô pha. Chương Quân đi vào phòng bếp, lấy thức ăn trong tủ lạnh cho vào lò vi sóng hâm nóng. Hứa Địch đã chìm trong giấc ngủ. Hắn tăng ca vài ngày, hôm nay muốn về sớm nghỉ ngơi.

Chương Quân thấy Hứa Địch ngủ say, giúp hắn lấy chăn trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp cho hắn, rồi hướng đến mấy quyển sách trên giá. Đêm khuya, Hứa Địch thấy đói mà tỉnh dậy. Hắn phát hiện chính mình đã ngủ được một giấc, lại nhìn về phía ánh đèn, thấy Chương Quân đang xem quyển sách bằng tiếng Anh mà hắn đã mua thời còn học đại học, tên là Tagore – Stray Birds (Những con chim bay lạc).

"Anh... Chưa ngủ sao?" Hứa Địch đứng dậy.

"Cậu tỉnh rồi à? Có đói bụng không? Tôi đi hâm nóng đồ ăn." Chương Quân bỏ sách xuống, cho đồ ăn vào lò vi sóng.

Hứa Địch nhìn đồng hồ trên tường, đã 2 giờ đêm. Từ lúc hai người về đến nhà, anh ta ngồi đó đọc sách đã hơn 3 tiếng. "Anh không buồn ngủ sao?" Thực ra Hứa Địch muốn hỏi, sao anh không về nhà? Nhưng hắn không thể hỏi một câu giống như đuổi người ta vậy.

"Không. Tôi không biết cậu cũng thích thơ Tagore nhé." Chương Quân đem đồ ăn đặt trên bàn. "Đũa nhà cậu để ở đâu?"

"Ngăn kéo đầu tiên ấy." Hứa Địch chỉ một chút. Có lẽ anh ta thật sự rất giống Phàn Hạo Chất, luôn luôn ưu tiên hắn, chuyện gì cũng đều nghĩ đến hắn trước nhất, mặc kệ chính mình có mệt mỏi hay không, chỉ muốn chăm sóc hắn thật cẩn thận.

"Đúng lúc tôi cũng đang đói bụng." Chương Quân đưa đũa cho Hứa Địch. "Tôi sẽ không khách khí đâu." Anh tự ngồi xuống ghế bắt đầu ăn."Ừm, vẫn còn ngon. Là cậu nấu sao?"

Hứa Địch mỉm cười. Nhìn anh ăn như hổ đói như vậy thật không giống với lúc tao nhã ăn thịt bò hôm nào. Xem ra anh ta thật sự đói bụng. "Thám tử của anh không báo cáo lại rằng tôi không giỏi nấu ăn sao?" Hứa Địch cũng bắt đầu ăn. Hắn cảm thấy được thật ra Chương Quân là người không tồi. "Là mẹ của bạn thân tôi làm đấy."

"Ồ? Bạn trai hay bạn gái?" Chương Quân nghiêm túc nhìn Hứa Địch.

"Bạn trai! Chẳng lẽ anh ghen sao?" Hứa Địch giảo hoạt nhìn Chương Quân. Bộ dạng của anh ta cùng Phàn Hạo Chất có vài phần giống nhau.

"Ghen!" Chương Quân gật đầu khẳng định. "Tôi phát hiện ra rằng tôi thực sự thích cậu."

"Thật sao? Sao anh lại thích tôi?"

"Tình yêu còn cần lí do sao?" Chương Quân tiếp tục ăn.

"Anh thật ranh mãnh." Hứa Địch nói thẳng suy nghĩ trong lòng.

"Cậu có muốn quen tôi không?" Chương Quân không để tâm những lời này của Hứa Địch. Anh biết hắn nửa khen nửa chê mình.

"Anh thật thẳng thắn." Anh ta giống Phàn Hạo Chất, ngay cả chia tay cũng nói thẳng thừng. Hứa Địch gục đầu xuống.

"Cậu nghĩ sao?" Chương Quân bắt lấy tay Hứa Địch, "Cho tôi một cơ hội, cũng chính là cho mình một cơ hôi, được không?"

Cho chính mình một cơ hội? Đem hắn làm thế thân của Hạo Chất? Cũng là cấp cho người mà mình đã quên một cơ hội? Đối với hắn mà nói, hắn chẳng mất gì, đây cũng có thể coi là một biện pháp tốt. "Được." Hứa Địch gật đầu. "Ăn xong còn đi ngủ, tôi mệt rồi." Hứa Địch ăn không nhiều lắm liền trở về phòng.

Chương Quân dọn dẹp bát đũa, nằm ngủ ở ghế sô pha. Hứa Địch bên trong không ngủ. Dù sao “bạn trai” hắn còn ở bên ngoài. Hắn tưởng rằng anh ta sẽ đàng hoàng vào bên trong ngủ, không nghĩ rằng anh ta một mực không vào. Có vào hay không đối với hắn mà nói không sao cả, đợi một hồi, Hứa Địch chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Địch mơ mơ màng màng rời khỏi giường, rửa mặt, thay quần áo. Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng để đi làm, hắn mới phát hiện ra trong nhà có người.

"Luật... Chương Quân, anh đang làm gì vậy?" Hắn thấy một người đang nướng bánh trong phòng bếp.

"Thứ bảy mà em dậy sớm vậy!" Chương Quân quay đầu cười với hắn, rồi lại tiếp tục chiên trứng.

"Thứ bảy? Đã cuối tuần rồi!” Hứa Địch bỏ cặp xuống, ngồi trên ghế. "Anh đang làm bữa sáng à?" Tuy chỉ nhìn một lần liền nhận ra ngay, nhưng Hứa Địch thấy rất kì quái. Đáng lẽ đại luật sư hẳn cũng giống Phàn Hạo Chất, giỏi công tác,  nhưng là người không giỏi việc nhà mới đúng.

"Rất kỳ quái sao? Anh nấu ăn cũng ngon lắm. Bữa trưa anh làm cho em ăn thử." Chương Quân đem bữa sáng đặt lên bàn, hôn lên trán Hứa Địch. "Đừng sững sờ nữa, nhanh ăn đi."

"Dường như tối hôm qua tôi đáp ứng một chuyện thật tốt." Hứa Địch cười nói với Chương Quân.

"Giờ mới biết, anh chọn mục tiêu thật chuẩn xác." Chương Quân cố ý nháy mắt mấy cái với Hứa Địch, khiến hắn bật cười.

"Đêm qua anh ngủ ngon không?"

"Cũng không tệ lắm, chỉ là sô pha hơi nhỏ." Chương Quân oán hận nói.

"Tại anh quá dài thì có. Sau này không được ca thán cái sô pha." Hứa Địch cố ý trêu chọc.

"Được. Nhưng mà có người ghen tị với cái sô pha." Chương Quân tinh quái nhìn Hứa Địch.

Nói hắn ghen tị với cái ghế sô pha? Hứa Địch cũng lười đấu khẩu, thôi thì nhường anh ta. Hắn cúi đầu tập trung vào bữa sáng.

"Giận sao?" Chương Quân giống như đứa trẻ phạm lỗi, cẩn thận nhìn Hứa Địch.

"Không có." Hứa Địch ăn xong bữa sáng, trở về phòng thay quần áo. Hôm nay không cần mặc đồ Tây.

Chương Quân giống con cún nhỏ đáng thương đi sau chủ nhân.

"Tôi phải thay quần áo ." Hứa Địch buồn cười nhìn điệu bộ đáng thương của Chương Quân.

"Bạn trai lại không thể nhìn em thay quần áo?" Chương Quân không đi.

Bọn họ đã đồng ý quen nhau! Hứa Địch cũng không bắt anh ta rời đi, chính mình đến tủ quần áo lấy một bộ, coi như không có người bắt đầu thay đồ.

"Em dụ dỗ anh đó nhé!" Chương Quân vẻ mặt vô tội nhìn thân thể cường tráng của Hứa Địch.

"Anh tự nguyện bị cám dỗ thì có." Hứa Địch dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh ta.

"Em kiểm tra nghị lực của anh sao?" Chương Quân tới gần Hứa Địch.

"Chính anh tự kiểm tra bản thân ấy." Âm thanh của Hứa Địch trở nên trầm thấp.

Chương Quân ôm lấy Hứa Địch, cuồng nhiệt hôn đôi môi hắn. Cái hôn nóng bỏng khiến Hứa Địch cảm thấy đôi môi như bị thiêu đốt.

"Mau mặc xong quần áo đi, nếu không anh thật sự nhịn không được." Chương Quân ôm chặt Hứa Địch. Hứa Địch có thể nhận ra hạ thân của anh đang lớn dần.

"Vậy anh còn không mau buông ra?" Hứa Địch trong vòng tay Chương Quân cảm nhận mùi hương của anh. Hắn rất kỳ quái, mùi hương này không giống với Phàn Hạo Chất. Tại sao cả hai lần hắn đều cảm thấy chúng tương tự nhau.

"Anh đi dọn bàn ăn." Chương Quân buông Hứa Địch rồi rời khỏi phòng ngủ.

Chương Quân khiến cho Hứa Địch trở nên mụ mị. Đây không phải là lần đầu anh ta không hề giấu diếm dục vọng, tại sao vừa rồi anh ta không đẩy hắn xuống giường? Rốt cục là thái độ gì, chẳng lẽ không phải vì muốn ở trên giường với hắn sao? Thần sắc anh ta cùng Phàn Hạo Chất giống nhau, nhưng lại khiến hắn phân biệt rõ ràng với Hạo Chất. Trên người anh ta có gì có thể mê hoặc được hắn như thế? Hắn không muốn nghĩ quá nhiều, tình cảm có nghĩ nhiều cũng vô dụng. Thích là thích, không thích là không thích. Chính mình muốn lừa dối bản thân cũng không được.


Hết chương 3

1 nhận xét :

Nặc danh nói...

Lucky Club Casino site
Lucky Club Casino is a site where you can play Slots for real money, with no deposit and luckyclub no deposit required. If you want to try out the casino with a

Đăng nhận xét